Chương 43: Nguyên Thanh

Cô ta biết rõ, bọn họ rất yêu nhau, nhưng có một số người có duyên nhưng không có phận, bởi vì hận thù trong lòng không thể biến mất vì tình yêu, người chết không thể sống lại, người bị thương cũng nhất định sẽ để lại sẹo.

Cầu Pháp đứng tại cửa sổ phòng làm việc, tất nhiên là không cần thiết, nhưng anh ta vẫn giấu nửa người sau bức tường, giống như một con mèo nằm mai phục trộm theo dõi con mồi, mặt không biểu tình mà nhìn, trên đầu tùy ý mà đội mũ Sở trưởng, có chút không đứng đắn mà nghiêng người, khóe miệng cắn điếu xì gà, lạnh lùng mà lưu manh, cho đên khi thư ký gõ cửa tiến vào.

"Sở trưởng, đã có kết quả điều tra."

Cầu Pháp tiến lên nhận tài liệu văn bản, mở ra xem xét, lần trước điều tra trên toàn quốc có hơn hai ngàn người phụ nữ tên "Nguyên Thanh", hiện giờ loại những người quá già cùng quá nhỏ, vậy mà còn hơn ba trăm người.

Phần còn lại không cách nào thông qua hệ thống của chính phủ mà kiểm tra, phải gửi người tiến hành điều tra 1-1 để xác định là người nào có giá trị 1000 vạn.

"Là như thế này, Sở trưởng, hiện có một vấn đề rất nghiêm trọng."

"Nói."

"Nếu như anh không đem chuyện này vào hệ thống hồ sơ, mà định xử lý như một việc riêng, anh sẽ phải tự bỏ tiền túi ra trả, nếu anh phải thanh toán chi phí đi lại, ba bữa cơm, chi phí ăn ở và chi phí mua nhu yếu phẩm, v.v...."

Cầu Pháp đã lờ mờ nhận thức được vấn đề: "...."

Thư ký đau thương nói: "Hơn ba trăm người, e rằng tiền của anh không đủ."

Dù là Sở trưởng quyền cao chức trọng của Phán quyết ty, nhưng cái người này, một là không nhận bất kỳ hối lộ nào hay dưới mọi hình thức nào, hai là không nể mặt bất kỳ gia tộc nào, nên đánh chết thì không nương tay, nên sẽ không có ai chủ động giúp đỡ mặt nóng dán mông lạnh*. Tuy nhiên bởi vì tác phong làm việc của anh mà, mà rất nhiều người liều chết đi theo anh ta, nhưng anh ta sẽ không chấp nhận những báo đáp kia, cũng không muốn cho người khác biết rõ về "Dải băng xanh", vì vậy anh ta chỉ có thể dựa vào túi tiền của mình.

Tuy nhiên chỉ dựa vào một phần lương cứng kia của anh ta, cũng không có khái niệm tiết kiệm, thì cơ bản anh ta chỉ dùng mua xì gà và cơm khô, nên túi tiền của anh ta không đầy một chút nào.

Sắc mặt của Cầu Pháp có chút tái xanh.

Thư ký nói thêm: "Sở trưởng, tôi đang suy nghĩ, có khả năng là nhà tình báo kia nói nhảm nhí, thông tin của hắn có thực sự chính xác như vậy không? Hắn thật sự không gì không biết sao?"

Cầu Pháp cau mày: "Cô đang hy vọng tôi đợi xem như nào?"

Thư ký gật đầu: "Về tin tức của anh ta đã lan truyền cùng với lời xin lỗi công khai của nhà họ Bạch với nhà họ Hoàng, tôi nghĩ sẽ sớm có người mua tình báo từ anh ta thôi, chúng ta có thể nhân cơ hội này xem độ chính xác về tình báo của người này, để tránh bị anh ta đùa giỡn."

Tin tức về cửa hàng tình báo quả thật đã lan truyền trong các gia tộc lớn, sau đó những người lai tiến vào bong bóng tham gia chiến đấu cũng nghe qua, trên mạng Internet cũng có một chút ít tin tức.

Hiện tại chỉ có Bạch Tâm Nhiên mới có thể chứng minh được tính chân thật của sự việc, nhưng không có khả năng Bạch Tâm Nhiên đứng ra nói đúng sự thật, chính vì vậy, nhiều người cho rằng có thể là do nhà họ Bạch cố tình bịa ra nhằm che giấu những sự tình phía sau gia tộc.

Tuy nhiên, cũng có những người liều lĩnh tưởng như đã bắt được cây cỏ cứu mạng.

Ngay khi Cảnh Bội vừa quay trở về Long gia, chiếc đồng hồ trên cổ tay cô lập tức rung lên.

A, có người vừa gửi Email đến văn phòng tình báo, có khách tới cửa rồi.