Chương 49: Tìm con gái

"Cửa hàng tình báo Giải Mê sao? Trên đời này thực sự tồn tại loại tổ chức này sao?" Bên trong tiệm Internet, một người đàn ông có quầng thâm mắt nồng đậm, từng nếp nhăn trên khuôn mặt đều đang nói "Tang", nhìn vào những bình luận trên diễn đàn và lẩm bẩm.

"Là lừa đảo đi, nhất định là kẻ nói dối, cái gì cũng có đáp án, nếu thật sự tồn tại, vậy nhất định là thần..., trên đời này còn có thần nữa sao?"

Ông ấy đã cầu xin tất cả mọi người, tất cả các vị thần, thậm chí cả ma quỷ, nhưng cũng không có ai cho ông ấy một câu trả lời.

Người thanh niên bên cạnh đang lướt Internet nghe thấy người đàn ông lẩm bẩm một bình, anh ta có chút sợ hãi di chuyển sang bên cạnh, do dự không biết có nên đổi sang máy khác hay không.

Lại thấy ông ấy lấy điện thoại di động ra, nhập vào một số điện thoại rồi gọi đi, một lúc sau lại bắt đầu gõ bàn phím, tựa như là chợt nhớ ra điều gì đó.

Trạng thái của ông ấy rất không đúng, cuối cùng người thanh niên vẫn là đứng dậy bỏ đi, thầy cô từ nhỏ đã dạy, cái thế giới này rất nguy hiểm, mọi người hãy cảnh giác và tránh xa những kẻ kỳ quái!

Ông ấy đã viết một email, cuối cùng gửi đi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu? Nếu câu trả lời ông ấy tìm kiếm suốt 20 năm, lại vĩnh viễn không có đáp án, ai thực sự có thể cho ông ta câu trả lời đây?

Chuyện xảy ra vào 20 năm trước, ngày hôm đó trời trong nắng ấm, cho nên ông ấy dẫn đứa con gái 10 tuổi đi vườn trái cây hái hoa quả, đi bờ biển câu cá.

"Cha ơi, còn phải đợi bao lâu nữa mới có cá đi lên ạ?" Con gái ngồi bên cạnh ông ấy, vừa gặm quả lựu vừa hỏi.

"Kiên nhẫn một chút, đó là lưỡi câu không phải cá."

"Lưỡi câu là cái gì ạ?"

"Lưỡi câu bắt rùa, giày thối, xác chết...Tóm tại nó không thể bắt cá."

"..." Con gái lạnh người đến mức động tác gặm lựu cũng chậm lại, hơn nữa ánh mắt không nói nên lời.

Cha cười ha ha, cười đến cái ghế suýt nữa tan nát.

Ông ấy nghiện câu cá hơn mười năm, nhưng lại chẳng thể câu được con cá nào, thay vào đó ông ấy luôn câu được những thứ kỳ lạ, ví dụ như một chàng trai nhảy sông tự tử, một con rùa chục năm tuổi, một con sâu lớn sống hàng trăm năm đến nay,..vv... Tóm lại ông ấy không thể câu được một con cá nào, ban đầu ông ấy rất tức giận đến im lặng rồi lại cảm thấy buồn cười. Bây giờ mỗi khi ông ấy câu cá, đều muốn xem lần này có thể câu được cái gì kỳ lạ.

"Con còn muốn ăn lựu." Con gái lại nói.

"Con chỉ có thể ăn một quả nữa thôi, ăn nhiều sẽ bị táo bón đó." Ông ấy dặn dò.

"Dạ." Con gái vui vẻ đứng dậy đi lại lục túi đồ.

Cái túi đựng quả lựu ở trong đình nghỉ mát phía sau, cách ông ấy không đến 3m, không mất nhiều thời gian để lấy một quả trái cây, nhưng con gái vẫn không có động tĩnh, ông ấy còn nghĩ rằng cô bé không muốn phơi nắng nên muốn ăn trong đình nghỉ mát, cho đến khi ông ấy gọi nhưng không có người trả lời, ông ấy quay đầu nhìn lại, trong đình nghỉ mát không có một bóng người.

Nơi ông ấy câu là một bến tàu câu cá lâu đời, hôm nay tới đây chỉ có ông ấy và con gái tới câu cá, một con đường thẳng hơn 50m không có một bóng người. Ông ấy không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không thấy một bóng người nào, nhưng con gái của ông ấy lại biến mất không dấu vết.

Khi cảnh sát đến nơi, xác nhận xung quanh hiện trường không có dấu vết sức mạnh của người lai, nói cách khác không phải do người lai gây ra. Các tàu đánh cá trên biển cũng đã tiến hành một số cuộc tìm kiếm, những ngư dân gần đó cũng tự động hỗ trợ tìm kiếm, nhưng đều không tìm được, các camera giao thông xung quanh cũng chỉ thấy ông ấy và con gái đi vào, con gái không có rời đi và cũng không có người bên ngoài đi vào.