Chương 9: 50 vạn tệ

Trận chiến của danh gia vọng tộc Hoàng Bạch tựa hồ giống như Long Cẩm, đều là bối cảnh chính trong nguyên tác, mấy câu dẫn đã qua, quan trọng là…chính văn dẫn truyện còn có một vài sự kiện trong đó.

Dường như đứa trẻ này đã châm ngòi cho cuộc chiến tranh, sau 20 năm cô xuất hiện với tư cách là nhân vật phụ cho một vai chính khác…sau 20 năm bị giam cầm.

Đầu dây điện thoại bên kia có hai người, cuối cùng một giọng phụ nữ khàn khàn tuyệt vọng hỏi: “Bao nhiêu tiền.”

“Khai trương lớn thì nên hạ giá, 50 vạn tệ.”

“Thành giao. Nhưng nếu cô dám lừa dối tôi, tôi sẽ cho cô biết đắc tội với nhà họ Bạch có kết cục gì!” Giọng nói phụ nữ khàn khàn toát ra khí thế kinh người.

Cảnh Bội đưa cho đối phương một danh sách tài khoản vừa đăng ký trên web đen cách đây không lâu, yêu cầu sử dụng Bubble Coins để tiến hành giao dịch. Giao dịch được hoàn thành trong vòng chưa đầy năm phút.

“Tôi chỉ thích làm ăn với người thoải mái giao dịch như vậy, hoan nghênh cô ghé lại lần sau. Đây là phòng tình báo, tôi có tất cả thông tin cô muốn. Hẹn gặp lại.”

Sau khi Cảnh Bội đưa địa chỉ, Bạch Tâm Nhiên ngây người. Tại sao lại là địa chỉ này? Trong căn nhà này có tầng hầm khi nào?

Bạch Tâm Nhiên sắc mặt tái mét, cánh môi khẽ run, nhưng vẫn cử người đến địa chỉ này ngay lập tức.

Vấn đề cực quan trọng, làm cho Bạch Tâm Nhiên bắt đầu nghi ngờ rất nhiều việc, cho nên cô ấy đã cử một quản gia riêng mà bản thân tin tưởng đích thân dẫn mọi người đến.

Xe của quản gia và vệ sĩ nhanh chóng chạy đến, mấy người đang canh gác dưới cửa sổ của một biệt thự ba tầng, những người còn lại mở cửa xông vào nhà, dựa theo tin tức tình báo được cung cấp, họ bắt đầu lúc soát lối ra vào tầng hầm.

Khi bọn họ lật tấm thảm lên, một cánh cửa hiện ra trước mặt tất cả mọi người. Cánh cửa này rất nặng, là hàng đặt làm theo yêu cầu riêng, người ta phải tốn nhiều công sức mới cạy mở được khóa.

Đằng sau cánh cửa này, có một cầu thang dài và sâu, bên dưới cầu thang lúc nãy còn có một cánh cửa nặng có khóa, trên cửa treo vài cái chìa khóa. Sau khi mở khóa, đẩy cửa vào, họ nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm một cái tã lót nhuốm máu núp ở góc tường, sợ hãi nhìn họ với ánh mắt căm hận.

Sau khi Bạch Tâm Nhiên nhận được điện thoại của quản gia riêng, đôi môi không chút máu của cô ấy càng thêm run rẩy.

Cô ấy kêu người giúp việc mang điện thoại đến, vừa run rẩy vừa sốt sắng gọi lại phòng tình báo một lần nữa. Bên kia nhấc máy, lập tức nghiêm giọng chất vấn: “Có phải cô sắp xếp không? Cô muốn chọc tức chúng tôi sao? Cô là ai? Có phải người nhà họ Hoàng hay không?!”

“Ai nha, thật oan uổng quá, khách hàng thân mến của tôi, tôi chỉ là một người bán tin tình báo mà thôi. Nếu như cô không muốn mua tin tức, tôi sẽ cúp điện thoại ngay, không nói chuyện ngoài công việc.”

Nếu là người của nhà họ Hoàng, không cần phải tự biên tự diễn những thứ này, hơn nữa sau khi tra hỏi người phụ nữ kia một phen hẳn sẽ nhận được câu trả lời. Chẳng qua cô ấy không thể đợi thêm phút giây nào nữa.

“Chờ một chút!” Bạch Tâm Nhiên nặng nề nhắm mắt lại: “Tôi muốn mua tin tình báo, tôi muốn biết nguyên nhân chính của chuyện này.”

“Được thôi, nhưng phí tình báo rất cao, dù sao tôi cũng phí không ít công sức để thu thập thông tin tình báo này mà.” Cảnh Bội đang nằm thoải mái trên chiếc giường lớn mềm mại, đeo mặt nạ dưỡng da, bắt chéo chân và nói.

Phí tình báo lần này quả thực cao hơn lần trước rất nhiều, nhưng Bạch Tâm Nhiên vẫn sẵn lòng chấp nhận.

Bạch Tâm Nhiên đã có câu trả lời mà cô ấy muốn, đã hét lên gọi người với đôi mắt ngấn lệ.

“Ngay lập tức…Lập tức đến bong bóng và báo cho bố tôi.”