Chương 16:

Nắm đấm của Giang Trì đột nhiên thấy ngứa ngáy, hôm nay không dạy cho Sầm Tấn một bài học đúng là lỗi của hắn.

Tuy nhiên, chủ yếu là do Thịnh Gia Nam đã đặc biệt dặn dò Giang Trì khi họ bước vào năm thứ nhất là sau này có chuyện gì không cần đánh nhau thì đừng đánh. Cho nên hơn một năm nay, Giang Trì gần như không đánh nhau. Tất nhiên, điều này cũng là do khi đã thành sinh viên thì hắn có ý thức hơn nhiều.

Mặc dù Giang Trì rất muốn ở dưới ánh đèn sân khấu thể hiện một chút kỹ năng trước mặt Thịnh Gia Nam, nhưng vì cậu không vui nên Giang Trì sẽ không miễn cưỡng ép buộc cậu.

Nhưng còn một câu hỏi nữa...

"Ngày mai là thứ bảy, cậu định làm gì?" Giang Trì hỏi.

"Ngủ, đọc sách, vẽ tranh." Thịnh Gia Nam nói: "Vừa hay ngày mai chỉ có một mình tôi ở ký túc xá, rất yên tĩnh."

Giang Trì mỉm cười, vòng tay ôm cổ cậu, tiến đến trước mặt cậu: "Ý của cậu là chê tôi phiền phức phải không?"

"... Không." Bị hắn ôm như vậy, Thịnh Gia Nam dựa nửa người vào trong vòng tay hắn, ngẩng đầu nhìn Giang Trì: "Ngày mai cậu có một trận đấu đấy."

Mặc dù khi nói vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt trong veo ấy vẫn nhìn Giang Trì, trông rất ngây thơ.

Giang Trì rũ mi nhìn cậu hai giây, sau đó bóp nhẹ quai hàm cậu, cười nói: "Được rồi, tôi không thể không nói với cậu được mà."

Sau đó buông lỏng tay ra, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Gia Nam tràn ngập ý cười: "Nếu biết cậu không đi thì lúc đầu tôi đã không đồng ý rồi. Chủ yếu là vì muốn cậu mang nước tới cổ vũ cho tôi thôi."

Thịnh Gia Nam rũ mi, trong lòng hiện lên một tia áy náy. Tuy nhiên, chỉ cần cậu nghĩ đến cái kết của pháo hôi trong sách, tia áy náy kia liền bị cậu chôn chặt trong lòng, quyết tâm rời đi của cậu càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Muốn trách chỉ có thể trách cậu không phải nhân vật chính, đã được ấn định sẵn là sẽ không có tương lai tươi sáng với Giang Trì.

Bởi vì hành động vừa rồi của Giang Trì, cổ áo rộng thùng thình của Thịnh Gia Nam bị hắn kéo sang một bên, lộ ra bả vai trắng như tuyết, xương quai xanh lõm sâu rõ ràng.

Giang Trì nhìn chằm chằm một hồi, sau đó giơ tay sửa cổ áo cho cậu: "Có phải lại gầy đi rồi đúng không?"

"Không có." Thịnh Gia Nam nói.

Lời nói vừa nói ra, Giang Trì liền dùng ngón tay đo xương quai xanh của cậu: "Còn nói không có? Lúc trước tôi có thể bỏ một ngón tay xuống, nhưng bây giờ tôi có thể bỏ tận hai ngón tay."

Thịnh Gia Nam: "..."

Giang Trì dùng đầu ngón tay xoa xoa xương quai xanh, cười nói: "Khá trơn."

"..." Thịnh Gia Nam co rụt vai: "Đừng nghịch nữa, ngứa quá."

Giang Trì buông tay ra, một giây kế tiếp liền dùng cánh tay đo vòng eo của cậu.

Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì đang quấn lấy eo mình, hai tay nghiêm chỉnh sờ tới sờ lui.

"Đúng là gầy đi rồi." Giang Trì đưa ra kết luận, nhưng tay vẫn đang khoa tay múa chân.

Chất vải cotton mà Thịnh Gia Nam mặc đã lâu là loại vải này càng mặc càng dễ chịu, đồng thời cũng nhẹ và mỏng hơn, khi sờ vào gần như dính vào da.

Thịnh Gia Nam chịu đựng cơn ngứa: "... Cậu sờ đủ chưa?"

Giang Trì lập tức ngoan ngoãn đến mức không làm thêm động tác gì nữa, chỉ vòng tay ôm eo anh: "Cậu gầy thật, eo cũng nhỏ. Tối mai tôi sẽ cố gắng kết thúc sớm rồi về phòng ăn cơm với cậu nhé?"

"Thôi, đừng về sớm." Thịnh Gia Nam nói, "Ngày mai tôi muốn vẽ tranh, ăn cơm muộn cũng được. Cậu chơi xong thì gọi cho tôi, tôi đi đón cậu."

"Cũng được." Giang Trì nói. Hắn giống nghĩ tới điều gì đó liền dừng lại: "Ngày mai cậu sẽ không bỏ rơi tôi mà lén về nhà một mình chứ?"

Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái: "Tại sao tôi phải lén về nhà?"

Giang Trì nhướng mày: "Vậy thì tại sao lần trước cậu lại lén về?"

Nói đến đây, hắn liền cười: "Thịnh Nam Nam, cậu biết đấy, hành vi của cậu cũng giống như lén trở về nhà mẹ đẻ vậy. Như vậy là sai, có lẽ dì sẽ nghĩ rằng chúng ta đang giận nhau."

Lại bắt đầu rồi đấy.

"... Mẹ tôi biết cậu đang lên lớp." Thịnh Gia Nam nói: "Bà không có trí tưởng tượng phong phú như cậu."

Giang Trì tỏ ra khá tự hào: "Là thành quả mà tôi tích lũy theo thời gian đấy, mẹ cậu rất tin tưởng tình cảm của chúng ta."

Thịnh Gia Nam nhìn hắn, thấy Giang Trì đang nói một mình rất vui vẻ nên im lặng luôn.