Chương 18:

Thịnh Gia Nam vội ngủ nên quên không tháo kính trên mặt, chiếc kính rộng bao quanh sống mũi, che gần hết khuôn mặt. Nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.

Thịnh Gia Nam ngáp dài, nói: "Tôi buồn ngủ rồi. Có việc gì thì để mai đi. Cậu cũng đi ngủ đi."

"Khi đi ngủ không tháo kính ra à?" Giang Trì dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của cậu, cười nói: "Muốn ngủ cũng được, chỉ cần chạm vào là được."

Thịnh Gia Nam: "..."

Giang Trì nói, thò tay vào trong chăn bắt lấy tay cậu, Thịnh Gia Nam không đồng ý, hai tay trốn tránh, Giang Trì chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối. Cho đến khi sờ đến một chỗ ấm áp, Thịnh Gia Nam đột nhiên co người lại rồi nắm lấy tay hắn.

Khi hai người nhìn nhau, Thịnh Gia Nam thấp giọng nhắc nhở: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận cái giường."

"Vậy thì nhanh sờ đi." Giang Trì cũng học theo cậu, nhỏ giọng nói.

Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái, cậu biết nếu không sờ thì hắn sẽ không buông tha cho cậu, cậu đành thỏa hiệp.

Hai người đã quá quen thuộc, vừa nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Gia Nam, Giang Trì liền biết ý của cậu, khóe miệng nhếch lên một vòng cung hài lòng.

Thịnh Gia Nam đưa mắt nhìn bức tường bên trong, dùng cả hai tay mò mẫm sờ sờ trên người Giang Trì.

Ánh mắt Giang Trì nhìn cậu chằm chằm.

Sau khi sờ soạng hai lần, Thịnh Gia Nam một tay chính xác sờ lên cơ bụng săn chắc, vừa định rút tay về, Giang Trì đã siết chặt tay cậu, nói nhỏ bên tai cậu: "Thế nào? Cậu hài lòng chưa?"

"Ừ, khá được." Thịnh Gia Nam nói.

...

Chiều hôm sau, trận bóng rổ giữa trường kinh tế và kiến trúc đã thu hút rất nhiều sinh viên đến xem.

Trong lúc tạm nghỉ, Giang Trì đứng ở bên cạnh sân bóng, lau mồ hôi trên vạt áo, ngửa đầu uống một hơi hơn nửa chai nước.

Đồng đội cũng cầm lấy một chai nước, liếc nhìn mọi người xung quanh: "Người nhà cậu đâu?"

Hầu như tất cả các bạn học và bạn bè đều biết mối quan hệ của Giang Trì và Thịnh Gia Nam, đều thống nhất một cách xưng hô với hai người họ. Lúc đầu bọn họ thực sự nghĩ rằng hai người là một cặp, nhưng sau đó, mặc dù bọn họ phát hiện ra rằng hai người không phải là một cặp nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn tốt như một người một nhà, không ngại mọi người nói đùa nên mọi người đều chấp nhận trò đùa thân mật này.

Cả chiều Giang Trì cứ mang một bộ mặt lạnh lùng, vừa mở mắt ra thì nghe được những lời này, vẻ mặt dịu đi một chút.

"Trong ký túc xá." Giang Trì nói.

Hắn nghĩ bây giờ có thể Thịnh Gia Nam đang ngủ, đọc sách hoặc vẽ tranh, liền mỉm cười.

"Thảo nào hôm nay không thấy cậu tập trung." Cậu đồng đội kia nói: "Sao không kêu cậu ấy đến xem thi đấu?".

"Gần đây bị cảm, cần phải nghỉ ngơi." Giang Trì nói rồi ném chai nước sang một bên.

Đồng đội gật đầu.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy trên khán đài cách đó không xa truyền đến một trận kích động, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Mọi người đều liếc nhìn sang đó, cũng không có gì ngạc nhiên cả: "Tôi đoán họ đang thảo luận về cậu, hôm nay họ đến đây cũng vì cậu và người nhà cậu đấy."

Giang Trì cũng nhìn lướt qua nơi đó, rồi dời tầm mắt đi.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy một giọng nam hét lớn về phía bên này: "Giang Trì ơi, nhà cậu cháy rồi!!!"

Giang Trì hờ hững liếc qua kia một cái, hiển nhiên không coi trọng lời người đó nói.

Cho đến khi những đồng đội khác bên cạnh cầm điện thoại lên rồi cười, nói đùa với hắn: "Này Giang Trì, rốt cuộc cậu cũng đã tính đến chuyện chia tay với Thịnh Gia Nam rồi à?"

"Nghĩ gì vậy, rõ ràng là Thịnh Gia Nam muốn tách ra ở riêng mà? Chắc gì anh Trì của chúng ta đã biết." Một đồng đội khác bật cười. Nhưng cậu ta cũng đang nói đùa, dù sao thì chuyện Thịnh Gia Nam đi ăn với cô gái khác thì là bạn thân của nhau, chắc hẳn Giang Trì đã biết trước về chuyện này.

Giang Trì không hiểu liền nhíu mày: "Các cậu đang nói cái gì đấy?"

"Này? Cậu không biết à?" Đồng đội giơ điện thoại lên cười nói: "Bức tường thổ lộ của trường đã đăng ảnh rồi nè, Thịnh Gia Nam đang ăn tối với một cô gái. Tôi đọc bình luận bên dưới thấy có vẻ như là trò chuyện khá vui vẻ, họ đều nói Thịnh Gia Nam sắp tách ra ở riêng rồi cậu nên làm gì đây?"

Thịnh Gia Nam đang ăn tối với một cô gái.