Chương 19:

Nghe được những lời này, đầu óc Giang Trì ong ong một lúc lâu, hắn không còn nghe được những âm thanh khác xung quanh nữa.

Rõ ràng là hắn biết những chữ này khi chúng được tách ra nhưng tại sao khi chúng được đặt cạnh nhau lại khó hiểu như vậy?

Sao Thịnh Gia Nam có thể đi ăn tối với một cô gái được chứ, không phải cậu đang ở ký túc xá ngủ, đọc sách, vẽ tranh à? Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ ở một mình với người khác giới, có rủ thì cũng là với bạn cùng lớp của họ, lúc đó luôn có hắn ở đó.

Họ đã không thể tách rời nhau từ khi còn nhỏ, Thịnh Gia Nam ít khi có cơ hội nói chuyện với con gái, hắn mới đi có vài tiếng sao lại có người chui vào chỗ trống của hắn rồi?

Có thực sự là Thịnh Gia Nam muốn bưng trà phục vụ cho người khác? Với thân hình mỏng manh của mình mà cậu vẫn muốn phục vụ người khác! Giang Trì nhất thời cảm thấy thở không ra hơi.

Nếu Thịnh Gia Nam thật sự có người yêu...

Hắn phải làm sao đây? Hắn nên làm gì đây?

Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ xấu của Giang Trì, đồng đội đang định hỏi "Cậu thật sự không biết gì à?" thì Giang Trì đã nhanh chóng lấy áo khoác, lấy điện thoại di động ra, rời khỏi sân bóng rổ mà không thèm ngẩng lên.

Khán giả ồ lên, tràn đầy hứng khởi theo dõi sự kiện sôi động.

Các đồng đội nhìn nhau không tin nổi.

"Cậu ấy thật sự không biết?"

"Anh bạn tốt, lần này thật sự sôi động rồi đấy, cái này là bắt gian tại trận rồi."

"Chỉ một câu thôi, tôi muốn đi hóng drama."

"Này, các cậu nghĩ xem Giang Trì đi rồi thì lấy ai lên thế đấy?"

"!!!"

...

Nơi Thịnh Gia Nam và hai cô đàn chị của cậu dùng bữa là một nhà hàng ở phía nam cổng trường, trên con đường này có rất nhiều nhà hàng nên rất nhiều sinh viên từ đại học Hạ đến để hẹn hò và ăn tối hàng đêm.

Sau khi ba người ăn cơm không được bao lâu, đàn chị thấp hơn đi trả lời điện thoại, vội vàng chào hỏi rồi rời đi trước. Vì vậy bữa ăn này chỉ còn lại Thịnh Gia Nam và Cố Phán Ngữ.

Mặc dù Thịnh Gia Nam không phải là một người có tính cách ấm áp nhưng cậu rất khiêm tốn và lịch sự với người khác. Cùng với sự nhiệt tình của Cố Phán Ngữ, biết cậu muốn kiếm tiền đã cung cấp cho cậu rất nhiều ý tưởng và con đường cho cậu đi.

Thế là hai người trò chuyện vui vẻ suốt bữa ăn. Giờ Thịnh Gia Nam mới biết Cố Phán Ngữ đến từ một thị trấn xinh đẹp phía nam. Phố cổ ở đó vẫn giữ được những bức tường và ngói đen cổ kính, mái cong kiểu giác. Người dân địa phương cũng rất nhiệt tình, chi phí tiêu dùng chung không cao, chỉ với nghề vẽ tranh thôi cũng đủ để kiếm sống rồi. Ở một số con phố, con hẻm cổ kính vẫn còn nhiều người mưu sinh bằng nghề ký họa chân dung trên phố.

Trong lòng Thịnh Gia Nam âm thầm đánh dấu chọn thị trấn này, đây có thể là một trong những lựa chọn định cư của cậu trong tương lai. Nếu lúc đó không có tiền sinh hoạt thì vẫn có thể mở một quầy hàng nhỏ được.

Đang lúc Thịnh Gia Nam âm thầm tính toán trong lòng, cậu thoáng nhìn sang chiếc bàn bên cạnh, thấy những người đó đang xì xào bàn tán và bí mật theo dõi cậu. Tuy nhiên, chuyện này cũng không phải là hiếm lạ gì, cho nên cậu cũng mặc kệ, tiếp tục nói chuyện với Cố Phán Ngữ.

...

Ăn được nửa tiếng, nhà hàng mang lên ăn thử mấy món tráng miệng nhỏ, Thịnh Gia Nam nhìn di động, đã là năm giờ rưỡi, ước chừng lát nữa Giang Trì mới chơi xong. Nhưng cậu phải tính toán cả thời gian về nữa.

Cố Phán Ngữ cũng rất sáng suốt, sau khi nghe Thịnh Gia Nam nói chiều nay Giang Trì có một trận đấu bóng rổ, cô đoán rằng Thịnh Gia Nam có thể có thời gian dùng bữa với họ trong khoảng thời gian này. Ai mà không biết hai anh chàng điển trai ngành kinh tế và mỹ thuật ngày nào cũng gắn bó với nhau.

Mà tới lúc này rồi hẳn là trận đấu bóng rổ cũng sắp xong.

"Đàn em, nếu em có việc gì thì đi trước đi." Cố Phán Ngữ cười: "Chị uống xong ly nước này rồi mới đi."

"Không sao đâu." Thịnh Gia Nam đặt điện thoại xuống: "Vẫn có thể ăn thêm một lát. Đàn chị, chị muốn ăn gì nữa không?"

Cậu cầm thực đơn bên cạnh mở ra: "Em thấy mấy món tráng miệng ở đây rất ngon."

Lúc này, cánh cửa nhà hàng sau lưng cậu vang lên, bàn bên cạnh vang lên một tiếng kích động ngắn ngủi.

Thịnh Gia Nam không để ý, lật từng trang thực đơn: "Đàn chị, món tráng miệng chị vừa ăn thế nào? Chị có muốn món khác không?"

"Được." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu.

Thịnh Gia Nam dừng lại, nhìn thấy người nào đó đứng bên cạnh cậu, cao lớn đĩnh đạc, đứng cạnh bàn của họ, người đó chặn hầu hết ánh sáng và tầm nhìn trong nhà hàng.

"Tôi ngồi được không?" Giang Trì hỏi.