Chương 4:

Chương 4:

Giang Trì một hơi uống cạn nửa chai nước. Lúc đang vặn nắp chai, Giang Trì nghĩ tới điều gì đó, nhiệt độ trong mắt có chút giảm xuống, hắn cười nửa miệng: "Nếu không muốn thế chỗ của tôi thì cần gì cố ý chạy tới đây kết bạn? "

Mặc dù Giang Trì đã nghe Lăng Mạc nói rằng Sầm Tất có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, phong cách sống thường ngày vô cùng phóng túng, nhưng hắn không biết tại sao cậu ta không bị cấm cản và cũng không ai quan tâm cậu ta.

Chỉ là Sầm Tất luôn khi thì cố ý khi thì vô tình hỏi thăm Thịnh Gia Nam, lời nói đầy quan tâm khiến Giang Trì rất không vui. Hắn không quan tâm đối phương có mục đích gì, hắn chỉ biết hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.

Thịnh Gia Nam im lặng hai giây, nhìn hắn: "Cậu cũng muốn làm bạn với tôi à."

Giang Trì không hiểu ẩn ý đằng sau lời cậu nói, hắn bật cười, ôm Thịnh Gia Nam, không biết xấu hổ cúi đầu xuống, mặt sắt kề sát mặt cậu, nói: "Tôi mà giống cậu ta à? Chúng ta đã được định sẵn là bạn thân duy nhất của nhau rồi."

Tính chiếm hữu của Giang Trì đối với cậu ngày càng mạnh theo tuổi tác, Thịnh Gia Nam đã sớm quen với điều đó từ lâu.

Chỉ tiếc rằng sự độc chiếm này không liên quan gì đến tình yêu.

Mặc dù Thịnh Gia Nam biết rằng mình nhất định sẽ yêu Giang Trì, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ rất sớm nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy mất mát. Trong vô số thời điểm Giang Trì đối tốt với cậu, thỉnh thoảng cậu sẽ nảy ra một ý nghĩ ảo tưởng rằng có thể Giang Trì đối với cậu có chút động lòng. Có lẽ cậu có thể thay đổi quỹ đạo ban đầu của cuốn tiểu thuyết.

Nhưng có lẽ thì vẫn là có lẽ, sinh tồn không phải là dễ dàng. Vì không thể kiềm chế nhịp tim của mình, nên ít nhất cậu có thể kiểm soát hành động của mình và che giấu cảm xúc của mình để Giang Trì không bao giờ phát hiện ra. Khi nửa kia của hắn xuất hiện, cậu sẽ ra đi và không bao giờ dính vào chuyện của họ nữa.

Thịnh Gia Nam chớp mắt.

"Nhìn xem, tôi vừa rời khỏi cậu là cậu liền bị quấy rầy." Giọng nói của Giang Trì cắt ngang suy nghĩ của Thịnh Gia Nam, cậu ngẩng đầu, liền nghe thấy yêu cầu của Giang Trì: "Cho nên hai ta không thể tách rời nhau, lần sau không có chuyện một người về một người ở lại nữa, nhất định phải kêu tôi, nhớ chưa? Cậu đi rồi, hôm nay tôi ăn cơm không vô."

Thịnh Gia Nam hơi trầm mặc. Trước đây vì tướng mạo tuấn tú mà gây ra không ít chuyện rắc rối, cơ bản là mọi chuyện phiền toái đều nhờ Giang Trì giải quyết giúp cậu. Từ nhỏ tới lớn cậu luôn có Giang Trì chống lưng, số lần hắn vì cậu chỉ một đôi tay thôi thì không thể đếm hết.

Vì vậy từ thời cấp 2, nhiều bạn học đã nói đùa rằng Giang Trì là vệ sĩ riêng của cậu. Thịnh Gia Nam đi về phía đông, Giang Trì không bao giờ đi về phía tây. Tạm gác lại tương lai thì Giang Trì thực sự là một người bạn rất rất tốt.

Thịnh Gia Nam gật đầu, ậm ừ: "Biết rồi, bây giờ có đói không? Tôi cùng cậu đi ăn tối."

"Không, lát nữa hẵng ăn." Giang Trì ôm Thịnh Gia Nam, cả sáng nay không gặp, bây giờ được ôm cậu hắn cảm thấy rất hài lòng. Hắn đột nhiên cảm thấy có người nói mình chung thủy cũng có lý, cho dù bọn họ là anh em tốt.

Lần này Thịnh Gia Nam về nhà một mình vì mẹ cậu nói nhớ cậu và muốn làm chút đồ ăn cho cậu. Chuyện xảy ra khi Giang Trì đang ở trên lớp nên cậu nhân cơ hội này về nhà. Từ trước tới nay, họ luôn cùng nhau về nhà.

Hai người họ sống trong cùng một khu chung cư, ba mẹ của họ đã biết nhau từ khi họ còn rất nhỏ, hai gia đình có mối quan hệ rất tốt.

Tuy rằng nhà Giang Trì rất giàu có, về sau thì càng ngày càng giàu, nhưng coi như hai đứa trẻ có quan hệ tốt, muốn chơi cùng nhau mỗi ngày nên cho dù ba mẹ Giang Trì mua bao nhiêu nhà mới, hầu hết thời gian bọn họ vẫn ở nhà cũ..

Giang Trì càng không thèm quan tâm tới nhà mới, ngay cả phòng ốc cũng trống trơn.

Khi hắn còn nhỏ, hắn thậm chí còn nói với ba mẹ rằng tất cả những ngôi nhà mới nên có hai phòng, một phòng dành cho hắn, một phòng dành cho Thịnh Gia Nam. Đương nhiên, dù sao hai người bọn họ ở chung một gian phòng lớn cũng không sao, đây là điều hắn mong ước.

Vì chuyện này này mà mẹ của Giang Trì thường trêu rằng Giang Trì đã tìm được một cậu con dâu nuôi từ bé.

Nhưng mà tất nhiên là Thịnh Gia Nam không muốn đi, cho nên Giang Trì vẫn ở nhà cũ.

***

Khi về đến ký túc xá, Thịnh Gia Nam lấy trong cặp của mình vài hộp bánh quy.

Giang Trì nhìn thoáng qua cũng biết là do mẹ Thịnh làm. Thịnh Gia Nam từ nhỏ đã ốm yếu, thường xuyên uống thuốc đắng nên mẹ Thịnh luôn làm cho cậu một vài món tráng miệng ngon lành để dỗ cậu.

Mẹ Thịnh phụ trách làm bánh, Giang Trì phụ trách việc dỗ dành.

Giang Trì dựa vào bàn học bên cạnh Thịnh Gia Nam, nhìn cậu: "Sao dì lại chuẩn bị nhiều như vậy?"

Thịnh Gia Nam cầm hai hộp đặt lên bàn hai người bạn cùng phòng vẫn chưa về, sau đó đặt hộp bánh cuối cùng lên giá sách, nói: "Cái này cho Lăng Mạc."

Thấy cậu đã sắp xếp xong xuôi, Giang Trì liếc trái nhìn phải, từ phía sau ép Thịnh Gia Nam, nhốt cậu ở trước bàn học.

Hơi thở ấm áp phả vào tai Thịnh Gia Nam, hắn cúi xuống, nghe thấy Giang Trì nói với một nụ cười trầm thấp: "Bọn họ đều có chit mình tôi không có?"

Cằm Giang Trì tựa lên vai cậu, một tay ôm eo cậu, như là uy hϊếp, nếu Thịnh Gia Nam nói không có, nhất định sẽ ôm cậu chặt hơn.

Thịnh Gia Nam liếc hắn, sau đó lấy ra một hộp quà trong cặp, mở ra: "Mẹ tôi nói rằng mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau, vì vậy bà không gói một hộp riêng mà để chúng ta ăn chung với nhau."

Giang Trì thực sự hài lòng với những gì mà dì Giang đã làm. Vậy đó, hắn và Thịnh Gia Nam nên thân thiết như vậy, tuy hai mà một.