Chương 6:

Chương 6:

Khi hai người họ vừa mở cửa liền nhìn thấy khung cảnh bên trong, họ liền trêu hai người.

"Có phải bọn tôi trở về không đúng lúc rồi không?" Lục Du cười nói.

Tam Tam liền hợp tác với Lục Du: "Tôi kêu cậu cùng tôi đi siêu thị thì cậu không chịu đi, cứ muốn trở về quấy rầy đôi trẻ ân ái."

Hai người vừa nói vừa về giường, nhìn thấy hộp bánh trên bàn liền biết là bánh do mẹ của Thịnh Gia Nam làm, họ mỉm cười cảm ơn Thịnh Gia Nam.

Tam Tam lấy một miếng bánh quy đưa lên miệng, nghĩ ngợi gì đó: "Nhân tiện, Giang Trì."

Cậu ta quay lại, ngập ngừng nói: "Có một tên đàn em có biết cậu đã hỏi tôi số điện thoại di động của cậu, cậu ta nói cậu ta rất thích cậu, nên chạy tới tìm tôi nhưng tôi không đồng ý, có điều cậu ta một hai bắt tôi chuyển lời với cậu."

Lục Du nghe xong liền lắc đầu.

Giang Trì không có phản ứng, hắn còn đang bận trêu chọc Thịnh Gia Nam, giọng điệu rất nhẹ: "Liên quan gì đến tôi."

Đúng như họ dự đoán, Tam Tam vô thức nhìn Lục Du.

Thật ra cậu ta cũng không muốn chuyển lời, bọn họ ở chung ký túc xá hơn một năm ai mà không biết Giang Trì rất ghét người đồng tính, thái độ đối với người đồng tính cũng rất tệ, huống gì là bị tỏ tình. Nghe nói trước kia đã từng xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng Tam Tam là người mềm lòng, không chịu được sự nài nỉ của người khác, nhìn Giang Trì đang trêu chọc Thịnh Gia Nam, chợt nhớ tới lời của cậu đàn em kia-

"Anh có chắc là Giang Trì thẳng không? Nhìn cách anh ấy đối xử với đàn anh Thịnh đi, chẳng lẽ anh ấy nói anh ấy thẳng là anh tin à? Anh vẫn ngây thơ tin là thật cơ á."

Thực ra, vào năm họ mới đến đây nhập học rất nhiều người trong trường đã nghĩ rằng Giang Trì và Thịnh Gia Nam là một cặp, thậm chí vì ngoại hình của hai người quá nổi bật đã gây nên không ít rắc rối.

Lúc đó, ai đó đã chụp bóng lưng của họ và gửi cho một blogger chuyên sưu tầm ảnh của những soái ca mỹ nữ trong các trường đại học trên cả nước—

[Có một cặp nam sinh năm nhất trường chúng tôi, cả hai đều rất đẹp đôi. Ngày nào họ cũng đi cùng nhau, chưa bao giờ tách rời nhau. Một buổi tối, tôi tình cờ gặp họ, cái người cao hơn cứ cười toe toét và nghiêng người về phía anh chàng cool ngầu bên cạnh, ánh mắt cứ như thể cả thế giới này chỉ tồn tại mỗi người kia, anh chàng đó ôm chầm lấy người kia rồi rời đi. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào họ mãi. Lúc đó, mặt trời vừa buông xuống, chiếu trên vai bọn họ, chiếu lên đuôi tóc hai người ánh lên màu cam nhẹ. Hình ảnh đó quá đẹp, lúc đó tôi đang nghĩ đây là cuốn tiểu thuyết ngoài đời thực, tôi cảm ơn tôi đã nỗ lực để thi đậu vào trường đại học Hạ và nhìn thấy cảnh đẹp này. Tôi sẽ nhớ mãi]

Vào thời điểm đó, lượt thích của bài đăng này đã lên tới hàng trăm nghìn, thu hút vô số cư dân mạng, trong đó có rất nhiều người là sinh viên đại học Hạ.

Nhưng sau một thời gian dài, khi mọi người đã quen với mối quan hệ của hai người họ, họ dần tin rằng hai người đó thực sự chỉ là anh em tốt.

Tuy nhiên, kể từ khi biết rằng họ không phải là một cặp, những người theo đuổi họ ngày một nhiều.

Nhận thấy ánh mắt của Tam Tam, ánh mắt Giang Trì nhìn đi chỗ khác, sau đó không nóng không lạnh nói: "Không cho, kệ đi."

Tam Tam biết đối phương đang chừa mặt mũi cho mình, cậu ta mỉm cười nói: "Biết mà, tôi đã từ chối rồi."

Nói xong, cậu ta lập tức quay sang Thịnh Gia Nam: "Gia Nam, lần sau cậu đừng nhờ bọn tôi chuyển lời nữa. Cậu không biết đâu, hồi sáng khi cậu không ở đây, ai đó không thèm ăn uống. Bọn tôi cảm thấy rất là có lỗi."

Quả nhiên vừa nhắc tới Thịnh Gia Nam là ngay lập tức Giang Trì vui vẻ hơn rất nhiều, hắn cắn miếng bánh rồi nói: "Nói nhiều hơn hai câu là được."

Tam Tam trả lời: "OK."

Lục Du cũng cười, quay người lại nói đùa: "Đúng vậy, sau này nếu cậu phải ra ngoài một mình, thì phải xoa dịu vị nhà cậu trước đã. Chuyện này bọn tôi không làm được đâu."

Nói xong còn nhìn Giang Trì với vẻ trêu chọc thì thấy hắn cũng đang cười, có vẻ hắn khá vui khi họ nói vậy.

***

Buổi tối, cả hai gọi món rau xào ở căng tin. Một đĩa cá luộc, bốn món xào.

Giang Trì tìm trong đĩa, chọn ra vài miếng cá mềm nhất, gắp vào bát của Thịnh Gia Nam.

Từ nhỏ Thịnh Gia Nam đã rất biếng ăn, mỗi lần ăn đều ăn rất ít vì vậy phải nhờ Giang Trì trông chừng. Mặc dù bình thường đều là Thịnh Gia Nam ăn không hết, phần còn lại do Giang Trì giải quyết.

"Món gà cay hôm nay rất ngon." Giang Trì gắp một miếng thịt gà đưa vào miệng Thịnh Gia Nam: "Không sao, không cay lắm."

Thịnh Gia Nam há miệng cắn một miếng rồi nhận xét: "Chà, ngon hơn trước rồi."

Giang Trì lại gắp một miếng nữa cho cậu ăn, hắn có vẻ rất thích làm loại chuyện này. Khi còn nhỏ, Thịnh Gia Nam hay kén ăn, sau khi cậu đi học mẫu giáo, mẹ Thịnh không thể để mắt đến cậu vì vậy bà chỉ có thể nhờ bé Giang Trì trông chừng cậu giúp bà. Hắn đã chăm sóc cậu hơn mười mấy năm.