Chương 13: Đến Nơi Hẹn (1)

Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động

“Nhuế Nhuế a, dù gì mẹ và bà Cố cũng được xem là bạn bè thân thiết nhiều năm, lần này con tới nhà họ Cố làm khách, cứ coi như là đến nhà trưởng bối chơi chơi là được, ngàn vạn lần đừng cảm thấy áp lực, biết chưa con?”

Trong phòng khách nhà họ Tô, bà Tô kéo tay Tô Nhuế, vẻ mặt ân cần trấn an.

“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.” Tô Nhuế cười gật gật đầu, nói.

Tuy rằng hai ngày trước hai người vừa mới gặp mặt với danh nghĩa là đi xem mắt, nhưng chuyện có thành hay không, bát tự còn chưa đi xem nữa, hôm nay gặp mặt, tất nhiên là không hề có cảm giác như đi gặp phụ huynh.

Nghe vậy, lại quan sát thấy quả thật con gái không có dáng vẻ khẩn trương căng thẳng, Lưu Nguyệt mới gật đầu.

“Đúng rồi, mẹ.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tô Nhuế hỏi: "Con đến nhà họ Cố làm khách, có cần phải mang theo ít quà không ạ?”

Nghe vậy, trên mặt Lưu Nguyệt nhất thời cười tươi như hoa.

“Nhuế Nhuế nhà ta lớn thật rồi.” Lưu Nguyệt nhìn con gái mình, vô cùng vui mừng cảm khái.

Mấy năm trước, nếu mà bà muốn Tô Nhuế mang quà đến nhà người khác tặng lễ, e là sẽ phải nói ngon ngọt không ít lời mới được.

“Yên tâm đi.” Nắm lấy tay Tô Nhuế, Lưu Nguyệt nói: “Quà đến nhà thăm hỏi, mẹ đã sớm chuẩn bị xong cho con rồi.”

Cũng may Lưu Nguyệt là người có tính tình nôn nóng.

Biết Dư Tĩnh sẽ mời Nhuế Nhuế qua nhà, ngày hôm sau bà đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết, nếu không, với sự sốt ruột của đối phương, thì thật đúng là không có cách nào.



“Mẹ Lý.” Lưu Nguyệt dặn dò mẹ Lý đi lấy đồ bà đã chuẩn bị sẵn cho Tô Nhuế.

“Nhuế Nhuế, mẹ nhờ chú Trương đưa con qua đó, chờ 7 giờ tối sẽ lại kêu chú ấy đi đón con, con cũng đừng ở nhà họ Cố muộn quá, biết chưa?”

“Nếu dì Dư Tĩnh bảo con ở lại ăn cơm tối, thì con cứ nói trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.” Lúc Tô Nhuế chuẩn bị ra khỏi nhà, bà Tô kéo con gái nhà mình lại, cố ý dặn dò.

Tuy rằng việc đi xem mắt với nhà họ Cố, trước đó bà cực lực ủng hộ, nhưng đến giờ này, ngược lại bà Tô lại thận trọng hơn.

“Vâng mẹ, con biết rồi.” Tô Nhuế cầm tay Lưu Nguyệt, nghịch ngợm chớp chớp mắt, nói.

Nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ nghiêm túc.

Tuy rằng kiếp trước, Tô Nhuế vừa ra xã hội không bao lâu liền vào bệnh viện ‘ở’ lâu dài, nhưng chung phòng bệnh với cô có không ít những bà dì đứng tuổi.

Nghe những người đó trò chuyện liên miên mãi, có mấy đạo lý, tự nhiên Tô Nhuế cũng hiểu.

Lưu Nguyệt băn khoăn là điều Tô Nhuế có thể đoán được.

Đương nhiên, cho dù Lưu Nguyệt không nói, cô cũng sẽ không ở lại nhà họ Cố quá lâu.

Hơn nữa, nhà người ta, nào có thoải mái tự do được như nhà của mình.

Nhìn con gái mình toát ra vẻ nghịch ngợm, trên mặt Lưu Nguyệt cũng nhiễm một tầng ý cười.



Giả vờ trừng mắt nhìn Tô Nhuế một cái.

“Đừng có qua loa thế, mẹ là vì tốt cho con.”

“Vâng vâng, con hiểu, mẹ yên tâm đi, hơn nữa, chẳng phải đêm nay con còn phải về học bài sao.” Tô Nhuế nói.

Nghe Tô Nhuế nhắc tới chương trình học, Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tô Nhuế.

“Nhuế Nhuế, con nói mẹ nghe, con thật sự đã hạ quyết tâm muốn tiếp xúc với thứ này à?” Lưu Nguyệt hỏi.

Tuy rằng, nhìn con gái mình chủ động yêu cầu muốn học chuyên ngành tài chính, Lưu Nguyệt cũng rất vui vẻ.

Nhưng, vui vẻ là một chuyện, đau lòng lại là một chuyện khác.

Trong lòng Lưu Nguyệt không quá muốn Tô Nhuế đi học tập chuyên ngành này để về sau về tiếp quản công ty, dù sao, Nhuế Nhuế là con gái, Lưu Nguyệt không hy vọng sau này cô sống quá vất vả.

Dựa theo quan điểm của lão Tô, là dự định để cho đứa nhỏ tiếp xúc ít nhiều, hiểu rõ một chút, về sau nếu thật sự không có năng lực về phương diện này, thì tìm một người quản lý chuyên nghiệp đến đỡ cũng được.

Điểm này, suy nghĩ của Lưu Nguyệt ngược lại có chút bất đồng với ba Tô.

Bà lại càng thích sau này Tô Nhiễm có thể tìm được một ông chồng có bản lĩnh, đỡ đần chút ít, như vậy sẽ thoải mái hơn.

Nếu như nhìn xa hơn, cơ thể của lão Tô còn khá tốt, làm thêm hai mươi mấy năm nữa rồi mới về hưu cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, nếu như Nhuế Nhuế kết hôn sớm, đến lúc đó, con cái cũng đã thành niên, trực tiếp để đứa nhỏ kế thừa sản nghiệp của nhà họ Tô không phải là được rồi sao.

Chỉ là, mặc cho Lưu Nguyệt nghĩ như thế nào, nếu đã được sống lại thêm một lần, có rất nhiều chuyện, Tô Nhuế đều muốn thử cố gắng một chút.