Chương 15

Sở Khanh Lệnh vì Sở Du Nhiên mà mắng cô, làm cô rất đau lòng, khiến cô như một người mất đi lý trí, giống như một con chó giữ lấy đồ ăn của mình, gặp người liền cắn.

Thật ra bây giờ nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta, một đôi mắt rất giống mẹ của cô đang ngập tràn thất vọng lúc này, Sở Ngâm Nhiên cũng không cảm thấy dễ chịu gì.

Điều này đủ để chứng minh rằng Sở Ngâm Nhiên trong nguyên tác ỷ lại như nào đối với người anh trai này, ngay kể cả trước khi chết, người đầu tiên cô gọi điện thoại cầu cứu cũng là Sở Khanh Lệnh.

“Anh năm, em nói sai cái gì sao?" Giọng nói của Sở Ngâm Nhiên gần như là lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn là trống rỗng, cho dù cô đã trọng sinh lần thứ hai, nhưng cô cũng rất khó khăn để cách ly mình ra khỏi ảnh hưởng cảm xúc của cốt truyện.

Sở Ngâm Nhiên gọi một tiếng anh năm, làm Sở Khanh Lệnh có chút sững sờ.

Trong đầu anh ta đột nhiên bối rối hoảng hốt, khiến anh ta nhớ lại ký ức khi Sở Ngâm nhiên còn bé vẫn luôn ngọt ngào nắm tay anh ta ngọt ngào gọi anh Lệnh, còn có anh cả, anh hai, anh ba, anh tư.

Chỉ mỗi anh ta là được Sở Ngâm Nhiên gọi bằng tên nên mấy người anh còn lại đều ghen ghét với anh ta vì có cảm tình tốt với em gái.

“Em đang nói với ba của em về mẹ của em, cô ta là ai mà đến lượt cô ta chen miệng vào? Cô ta thoạt nhìn như một người đến đây để hòa giải, nhưng khi cô ta há họng ra để nói, anh có biết là nó như những nhát dao đâm vào lòng em không? Năm đó khi mẹ bị đuổi đi, chính là mẹ cô ta hại, em chẳng lẽ không thể hận cô ta sao? Mẹ chắc chắn cũng rất hận đó!”

Thế giới này chính là như thế, có mỗi lý trí thôi thì không đủ nếu có thể thì tiền và tình sẽ chi phối rất nhiều đến lý trí.

Cô chính là không có bán thảm, mới có thể bị người ta hại.

Rõ ràng là mẹ Sở Du Nhiên là hung thủ, ấy vậy mà còn chủ động thách thức cô nhiều lần. Đợi đến khi Sở Ngâm Nhiên mắc câu, sau đó cô ta sẽ chạy ra khóc lóc không ngừng, rồi tố cáo cô bắt nạt cô ta, lần nào cũng như lần nào.

Vừa nghe thấy Sở Ngâm Nhiên nhắc đến mẹ, trong lòng anh ta nghĩ đến ngay mẹ của Sở Du Nhiên, sau đó trong lòng thịch một cái.

Từ biểu hiện của anh ta có thể thấy rõ sự tức giận đối với Sở Ngâm Nhiên đã giảm xuống, bỗng nhiên sinh ra một chút áy náy đối với cô.

Sở Ngâm Nhiên biết rõ cả năm người anh trai đều đối với cô rất áy náy, là do cô trước kia không biết lợi dụng điều này, lại luôn để cảm xúc điều khiển lý trí, chính vì thế nên mới để cho Sở Du Nhiên chiếm thế thượng phong.

Sở Ngâm Nhiên nhẫn lại tính tình, rũ mắt xuống, chỉnh lại cà vạt cho Sở Khanh Lệnh. Sở Ngâm Nhiên lớn lên rất giống mẹ, phải nói là giống như được đúc ra từ một khuôn.

Nguyên tác đã từng nhắc qua một trong những lý do gây mâu thuẫn giữa cô và bọn họ phần lớn là vì khuôn mặt này, bọn họ cảm thấy cô quá độc ác không giống như với người mẹ dịu dàng lương thiên ở trong trí nhớ, đối với bọn họ đó là một chuyện không thể chấp nhận được.