Chương 20: Đây là lựa chọn của ngươi, tương lai đừng có hối hận!

Tạ Hiên Nhiên bản thân là thủy linh căn, người ta nói ghét nhau như nước với lửa, hắn vốn dĩ liền cực kỳ chán ghét lửa, thời điểm đang vội vàng dập lửa, Hạ Thanh Tâm tránh không thoát hắn, liền gân cổ kêu gào với đám tu sĩ đuổi theo ở phía sau:

- Kẻ bắt cóc là người của Vân Tê Cung! Muốn ngăn cản Kim Vũ Tông và Vân Tê Cung liên hôn! Mau đi truyền tin cho Vân Tê Cung, để cho tông chủ bọn họ tự mình xuất động, thanh lý môn hộ!

Người của Kim Vũ Tông vừa nghe thấy kẻ bắt cóc muốn ngăn cản hai tông liên hôn, lập tức truy đuổi càng thêm hăng hái, thậm chí còn có người móc ra ngọc bội bắt đầu truyền tin.

Hạ Thanh Tâm nói thẳng ra thân phận của Tạ Hiên Hiên, để người ta tìm Lão Vương Bát tới thu thập phân thân của chính mình, để cho hắn dùng ấm trà nấu sủi cảo, trong bụng có chuyện lại nói không ra. Để xem hắn còn dám cưỡng ép đem nàng đi phong ấn nữa hay không, đây cũng coi như báo đáp "ý tốt" muốn đem chính mình đông chết của hắn.

Quả nhiên, sau khi bị Hạ Thanh Tâm chọc thủng thân phận, Tạ Hiên Hiên cũng đem lửa trên người dập sạch, chỉ là cả người hắn đều bị đốt tả tơi, ảnh ngược trong đôi mắt hoá thành hình ảnh của Tạ Thanh Tâm, giống như hai đoá nghiệp hoả bốc cháy hừng hực, muốn đem nàng đốt cháy thành tro.

Có điều, nếu đã bị biết thân phận, lại cưỡng ép mang người rời đi là không có khả năng, bên trong Vân Tê Cung còn tụ tập tiên trưởng của các tông môn đang chờ Tạ Lan đem người mang Địa Nguyên Kim Tủy Thú “cưới” về Vân Tê Cung đâu, lại cùng nhau thương lượng xem có cách gì có thể bóc tách Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú ra.

Tạ Lan lại mạnh hơn nữa, cũng không thể dùng sức một người chiến thắng mọi người, hơn nữa sau khi hắn bị tiết lộ thân phận liền chẳng khác nào vừa cắm vào phía sau lưng đám đồ cổ kia một đao, hắn chính là tôn trưởng từ trước đến nay nói một không ai, hiện tại bằng mặt không bằng lòng như vậy, chuyện phiền toái còn ở phía sau đâu.

Tạ Hiên Nhiên nhìn Hạ Thanh Tâm, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười phi thường lạnh lẽo, như là tuyết đọng vạn năm chưa tan, như là tuyết lở đè xuống trước người.

- Đây là lựa chọn của ngươi, tương lai đừng có hối hận!

Âm thanh của hắn trống vắng xa xôi, như là một lời cảnh cáo đến từ thời không khác.

Hạ Thanh Tâm nhìn vào hai mắt Tạ Hiên Hiên, thấy được con ngươi của hắn loé lên màu lam nhợt nhạt, biết rõ người trước mặt đã không còn là Tạ Hiên Hiên nữa, mà là bản thể Tạ Lan.

Rốt cuộc, trong truyện ngôn tình, nếu nam chính không có tròng mắt khác biệt, tựa hồ đều không xứng làm nam chính.

Tạ Lan ở trong sách có một con mắt màu lam, giống như mèo Ragdoll, trên thực tế là có một nửa huyết thống của Giao Nhân.

Hạ Thanh Tâm xác thực bị khí thế trên người của Tạ Lan ép cho cho khó thở, nhưng mà hắn cũng không thật sự dám tổn thương tới nàng, chỉ là mang nàng rơi xuống, hẳn là muốn đem nàng trả cho người của Kim Vũ Tông.

Ánh mắt Tạ Lan nhìn nàng cực kỳ lãnh khốc, cả người giống như một khối băng lớn tản ra khí lạnh, nhưng Hạ Thanh Tâm vốn là lợn chết không sợ nước sôi, nàng sẽ bị hắn doạ dẫm sao?

Nàng nhìn Tạ Lan, con mắt hồ ly xoay tròn, thời điểm hai người vừa rơi xuống mặt đất, đột nhiên làm bộ bi thương nói:

- Tiểu lang quân, ta biết ngươi khẳng định không đánh lại những người kia, vì không muốn để cho bọn họ tổn thương ngươi, nên mới nói ngươi là người của Vân Tê Cung, bọn họ sẽ không làm khó xử người của Vân Tê Cung, cho nên ta mới sẽ nói như vậy, ngươi chớ trách ta.

- Ngươi mau đi đi!