Chương 10: Tiểu ngu xuẩn này thật sự xong rồi!

Đêm đó Diệp Trì bảo Phù Ngô ngày mai đánh thức mình sớm hơn thường ngày, lại dặn dò hắn sáng sớm đến trước phòng Diệp An Đồng liếc nhìn một cái, xác định Diệp An Đồng còn chưa tỉnh thì hãy trở lại.

Phù Ngô từ nhỏ đã bị buôn người bán đến Kinh Đô, Diệp Trì khi còn nhỏ trên đường du ngoạn liền đưa hắn về phủ, cũng có thể tính là lớn lên cùng nhau, hắn tự nhiên sẽ nghe theo lời y, hôm sau hầu hạ Diệp Trì rửa mặt chải đầu vẫn nhịn không được hỏi: "Công tử, không phải người phiền chán nhị.... Diệp An Đồng nhất sao? Sao hôm nay lại bảo thuộc hạ đi nhìn hắn, không phải là người muốn đi học cùng hắn chứ?"

Không thể đi, Phù Ngô âm thầm cân nhắc.

Công tử trong dĩ vãng tuy không thích đọc sách, viết chữ ở Quốc Tử Giám nhưng sẽ không trốn học, hôm nay nếu muốn đi cùng nhị công tử đến Quốc Tử Giám, chỉ sợ là phải đến muộn.

Nhị công tử cũng là người tâm lớn, bây giờ đã là giờ mão sáu khắc, lúc nãy hắn mới qua mình thử, nhị công tử vẫn chưa thức giận.

Diệp Trì nâng tay chỉnh lại vạt áo, lại giang tay cho Phù Ngô sửa sang lại tay áo cho mình, thản nhiên mở miệng, ngữ khí không chút để ý nói: "Ngày đầu tiên Diệp An Đồng nhập học, ta thân là huynh trưởng phải thể hiện thật tốt, hôm qua phụ thân trên bàn cơm còn dặn dò, không thể đánh mất thể diện của Tể Chấp phủ, Diệp An Đồng kia cứ hào hứng như vậy, ta liền đoán được hôm nay hắn nhất định sẽ dậy muộn."

"Nhưng không sao cả, hôm nay tâm tình của bản công tử tốt, chờ hắn cũng được."

Phù Ngô nhìn Diệp Trì cất bước ra khỏi phòng, vội vàng đuổi theo, trong đầu vẫn không hiểu lời công tử nói là có ý gì, lại ngầm buồn bực bản thân quá ngu dốt.

Khi Diệp Trì dùng bữa, Diệp phụ đã rời phủ vào triều, trên bàn ăn chỉ có mẫu thân, thấy Diệp Trì đi đến, Nguyên Thị liền kéo y ngồi xuống, quan tâm hỏi "Sao hôm nay Trì Nhi lại thức trễ như vậy, đợi lát nữa đến Quốc Tử Giám chỉ sợ sẽ muộn, đứa nhỏ An Đồng kia đâu?"

"Con vốn định chờ hắn cùng đi, kết quả lúc nãy sai người đến gọi, hắn chỉ mới rời giường." Diệp Trì vừa uống cháo, vừa thản nhiên nói.

Mẫu tử hai người dùng bữa sáng xong, Nguyên Thị lại dặn dò Phù Ngô chiếu cố Diệp Trì cẩn thận, sau đó trở về phòng của mình, Diệp Trì đứng ở hành lang trước sảnh, khoanh tay đứng chờ.

Thiếu niên ốm yếu hôm nay mặc trưởng bào thêu trăng sáng, mái tóc dài được cài phát quang gọn gàng, cơ thể đơn bạc gầy yếu cao ngất, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt trên khuôn mặt diễm lệ kia.

Phù Ngô đứng ở phía sau nhìn công tử đứng trước mình, không nhịn được tán thưởng nói: "Công tử, khí sắc của người hôm nay đặc biệt tốt, thật là đẹp mắt."

Diệp Trì cười nhẹ, chờ người lâu nên cũng có chút mất kiên nhẫn, y khoanh tay ở trước người, thưởng thức ngón tay của mình, tư thái lãnh đạm lại lộ ra tính trẻ con.

Không bao lâu sau, Diệp An Đồng và tôi tớ vội vàng đuổi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy huynh trưởng đang chờ đợi ở hành lang, khẩn trương không biết nói làm sao nhưng Diệp Trì lại không muốn phản ứng với hắn ta, vung tay áo đi xuống bậc thang, ném lại hai chữ:

"Đuổi kịp."

Cho dù Diệp An Đồng một đường nóng vội như lửa nhưng hai người vẫn đến muộn, vừa bước vào cổng Quốc Tử Giám đã nghe thấy tiếng chuông nhập học vang lên, Diệp An Đồng ngay cả tâm trạng thưởng thức cánh cổng rộng lớn uy nghiêm cũng không có.

Hắn ta sốt ruột chạy vào trong, chạy được một nửa như nhớ tới cái gì, lại vòng một vòng trở về bên Diệp Trì lững thững đi trong sân không chút hoảng hốt, giọng nói của hắn ta cũng trở nên run rẩy, lắp bắp vì khẩn trưởng:

" Cái kia, huynh trưởng....."

Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt của Diệp Trì dọa sợ không dám lên tiếng nhưng hắn ta vẫn tiếp tục nói, đầu thì cúi càng thấp, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.

"Đệ.... Đệ giống như, không biết phải đi hướng nào để vào....Lớp, hức....."

Xong rồi, xong rồi. Nhất định huynh trưởng sẽ càng thêm chán ghét hắn ta, huhuhu.....

Thiếu niên lãnh đạm trợn mắt xem thường, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho Diệp An Đồng.

Diệp An Đồng còn không biết lớp mình ở đâu thì nội dung kế tiếp còn đi thế nào được.

Tiểu ngu xuẩn này thật sự xong rồi!