Chương 5: Bảo bối được ân sủng

Diệp Trì không cố ý làm khó Diệp An Đồng, hôm nay gọi hai người vào đình viện trước sảnh răn dạy, một là vì muốn làm Diệp An Đồng mất mặt trước mọi người, hai là y không có thói quen đùa giỡn ám chiêu sau lưng người khác, chuyện này vô luận thế nào cũng sẽ tới tai Diệp Tể Chấp, cũng chính là phụ thân của Diệp Trì.

Y sẽ không giống Diệp Trì trong nguyên tác, một mặt biểu thị công khai chủ quyền, thích giở tính trẻ con, điều y phải làm là tranh thủ những gì mình đang có rồi đoạt lại những thứ vốn thuộc về Diệp Trì.

Thiếu niên trở về phòng đổi sang một thân thanh y, ngồi bên cửa sổ tự châm trà cho mình, hương trà dịu nhẹ lan khắp phòng.

Nếu đã cực khổ một đời, y cần phải đòi lại lợi tức thích đáng.

Trời còn chưa đen hoàn toàn, sắc chàm theo mép nhà truyền vào trong, tôi tớ đã vào chăm đèn, trong phòng toàn là ánh sáng oánh nhuận, đẹp đẽ lại quý giá.

Một người hầu vội vàng đi vào, bẩm báo: "Công tử, lão gia thỉnh ngài đến thư phòng."

Diệp Trì giương mắt, liếc nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài, buông quyển sách đang cầm trên tay, đi ra khỏi cửa.

Xem ra nội dung vở kịch đã phủ thêm một tầng hào quang nhân vật chính mạnh đến không thể mạnh hơn.

Nguyên lai Diệp phụ cùng Nguyên Thị cực kỳ sủng ái Diệp Trì, có chuyện gì cũng sẽ tự mình đến tìm y, trừ phi có chuyện quan trọng quấn thân, lần này xem ra đã chọc Diệp phụ tức giận.

Sai phái một gã người hầu đến thỉnh y qua.

Diệp Trì cũng không hoảng nhưng y sợ lát nữa lý luận với Diệp phụ, lỡ như đối phương động thủ thì không biết cơ thể yếu ớt của y có thể chịu được không.

Chính là yếu đuối như vậy, Diệp Trì đời trước là một ấm thuốc di động, đời này cũng không thay đổi chút nào, tiểu bá vương này tuy có tính cách kiêu căng như cơ thể khi nhỏ ngã vào hồ, sau đó bị thương đến căn cơ, hai ngày bệnh nhỏ, ba ngày bên lớn.

Trong sách từng nói, lần này Diệp phụ dùng gia pháp, có thể nói là lấy đi nửa cái mạng của Diệp Trì.

"Phụ thân, người tìm con."

Diệp Trì đi vào thư phòng, bước lên vài bước rồi dừng lại, lên tiếng gọi người đàn ông trung niên ngồi sau thư án.

Diệp Hạng Quần ngồi ngay ngắn đang lật xem sổ con trong tay, nghe vậy ngẩng đầu lên, người đàn ông trung niên nho nhã, tuấn lãng nhìn thấy đứa con mình sủng ái nhất, sương lạnh giữa mi tâm thoáng tan biến.

Ông ấy buông sổ con xuống, "Trời đã lạnh còn không biết khoác thêm kiện quần áo vào."

Diệp Trì thùy mắt, tiếng nói nhẹ nhàng: "Con không lạnh, phụ thân tìm con có chuyện gì?"

Diệp phụ khoanh tay nhìn thiếu niên đứng trước mặt, trầm mặc nhìn chăm chú một lúc lâu mới thở dài hỏi:

"Con đã biết sai chưa?"