Chương 55

Người của trại đông nhanh chóng đi xử lý.

Tần Tranh nghi hoặc: Ba cái xác?

Chẳng phải còn một tên chưa chết sao?

Nhớ đến cú đạp tàn bạo của thái tử, nàng bỗng nhiên rùng mình. Lẽ nào thái tử ra chân quá nặng, người kia nằm đó một lát rồi tắt thở.

Nếu Lâm Nghiêu không đích thân thẩm vấn ra kẻ chủ mưu, thái tử nói cho hắn biết kẻ đó là Ngô Khiếu thì hắn có tin không? Họ ở trong phòng nói chuyện lâu như vậy, cuối cùng đã nói những gì?

Tần Tranh cảm thấy lòng tò mò ngứa ngáy như có mèo cào.

Lúc nàng đi ra ngoài thì chạm mặt Lâm Nghiêu đang đi ra cổng, hắn chắp tay làm lễ với nàng. “Trình huynh có thương tích nên không tiện đến từ đường, hai vị cứ yên tâm nghỉ ngơi, Lâm mỗ sẽ đi xử lý chuyện này, ngày mai nhất định sẽ cho Trình phu nhân và Trình huynh một kết quả.”

Tần Tranh nhún người đáp lễ. “Làm phiền trại chủ.”

Dường như Lâm Nghiêu thoáng đưa mắt về phía nhà chính rồi nói với giọng không được tự nhiên lắm. “Phu nhân đừng đa lễ, Lâm mỗ là người thô lỗ, không chịu được lễ này. Hơn nữa vốn là do trại tiếp đãi không chu đáo…”

Hình như việc dùng những lời hoa mỹ không hợp với Lâm Nghiêu, hắn lại chắp tay nói: “Lâm mỗ đến từ đường trước đây, Lư thẩm sẽ ở lại chăm lo việc ăn uống nhà cửa cho hai vị. Đêm nay ta sẽ sai người canh giữ bên ngoài, hai vị cứ yên tâm nghỉ ngơi.”

Tần Tranh cảm ơn xong bèn đưa mắt tiễn hắn ra về. Không biết nàng có cảm nhận sai hay không nhưng có cảm giác sau khi nói chuyện với thái tử, hình như ngoại trừ vẻ khách sáo, Lâm Nghiêu còn có thêm sự kính trọng trong đó nữa.

Lư thẩm chính là người hầu lúc nãy giúp Tần Tranh tắm rửa. Lâm Nghiêu đã gọi bà ấy một tiếng Lư thẩm, Tần Tranh là người hiện đại thì càng không thể xem bà ấy là người giúp việc.

Nhà này tổng cộng có ba gian, chỉ có phòng ngủ chính là giường có chăn nệm sẵn, đêm nay Lư thẩm ngủ lại đây thì phải sắp xếp giường chiếu. Đầu tháng tư, đêm vẫn rất lạnh, không có chăn mền là không thể chịu được rét.

Lúc Tần Tranh đi vào phòng ngủ chính lấy hai cái chăn mình trải dưới đất thì thấy thái tử vẫn đang ngồi bên bàn.

Dưới ánh sáng của đĩa nến, căn phòng trở nên lờ mờ, làn da trắng nhợt nhạt của thái tử cũng hồng hào hơn. Y chống một tay lên đầu, ngón tay đè lên chân mày, đôi mắt rũ xuống, hàng mi dài tạo thành một bóng râm hình quạt bên dưới. Thần sắc của y khá lãnh đạm, bỗng dưng tạo cho người ta có cảm giác khá yếu ớt.

Tuy đã trải qua rất nhiều biến cố nhưng Tần Tranh không thể không thừa nhận dung mạo này của y thật sự quá anh tuấn.

Ngay sau đó, thái tử bỗng ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn thẳng vào Tần Tranh.

Cảm giác lạnh cả sống lưng vì bị thú dữ nhìn chằm chằm kia lại ập đến!

Tần Tranh nghĩ lúc nãy chắc mình bị mù rồi nên mới cảm thấy trên người y toát ra vẻ yếu ớt.