Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 128

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Thư Nghi duỗi tay gõ lên trán nàng ấy, "Ngày nào đấy thật sự gặp phải một vị công tử tiêu soái, ngươi còn không phải bị người ta câu đi mất."

Thuý Trúc che trán nói: "Làm gì có ai tiêu soái hơn Lục gia và Đại công tử nhà chúng ta chứ?"

Đường Thư Nghi cười lớn: "Không thể nói như vậy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."

Chủ tớ hai người nói cười một hồi rồi lên xe ngựa, đi thẳng đến hồ Thiên Lăng. Xe ngựa lộc cộc di chuyển gần hai khắc liền dừng lại, Đường Thư Nghi nhấc rèm xe nhìn ra ngoài, lọt vào mắt nàng là một khung cảnh xanh biếc, trong trẻo và tươi sáng. Bờ hồ trải dài tít tắp, hay là hàng liễu dập dờn, hoặc là những phiến lá sen trùng điệp, thật sự đẹp không sao tả xiết.

Ở phía tây của hồ, đậu vài chiếc thuyền lớn, bên trên còn được điểm xuyết vài chiếc đèn lồ ng treo trên sa mạn, vô cùng bắt mắt, nghĩ đến đây có lẽ chính là thứ được gọi là thuyền hoa. Bây giờ là ban ngày, trên thuyền chỉ có hai gã sai vặt chèo thuyền, ngồi ở mũi thuyền ngủ gà ngủ gật.

Cách thuyền hoa không xa, có một tiểu lâu tinh xảo, thị lực của Đường Thư Nghi không tồi, nhìn thấy tấm bảng hiệu lớn trên ở bên trên, viết Xuân Mãn Các. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là thanh lâu.

Đường Thư Nghi có chút không hài lòng với nơi này, hội quán mà nàng muốn làm tính chất là giải trí không sai, nhưng nàng không muốn nhá nhiễm một chút màu sắc nào, cho nên nếu như trộn lẫn với hoa thuyền thanh lâu, liền có chút không được hay lắm.

Mặc dù vậy, nhưng nàng vẫn dẫn Thuý Trúc đi bộ chậm rãi bên bờ hồ, dự định dạo quanh hồ Thiên Lăng một vòng.

Mặc dù đã gần vào đông, thời tiết hơi lạnh, nhưng khí trời thanh mát, không ít người đến bên hồ du ngoạn, chỉ là đa số là nam tử.

Đường Thư Nghi đi dọc bên hồ tầm một khắc, bắt đầu thấy có trạch viện, chỉ là đều không được lớn lắm, tiểu viện riêng biệt, hoặc là trạch viện nhị tiến [1], tam tiến [2] đều không có, nàng càng cảm thấy thất vọng.

[1] [2]

[1], [2] nhị tiến là viện một sân, tam tiến viện có ba sân

"Xem ra chuyến đi hôm nay coi như là tốn công vô ích." Đường Thư Nghi nói.

Thuý Trúc nhón chân nhìn về phía trước, nói: "Lục gia, chúng ta đi tiếp về phía trước đi, nói không chừng có viện tử thích hợp thì sao."

Đường Thư Nghi cảm thấy cũng được, dù sao phong cảnh ở đây không tồi, hôm nay đến đây coi như để thưởng ngoạn. Hai người bọn họ tiếp tục đi về phía trước, thật đúng là, Thuý Trúc nói còn rất chuẩn.

Chỉ thấy ở một nơi cách bờ hồ không xa, có một trạch viện nằm phía sau hàng liễu xanh um tươi tốt, nhìn từ xa liền thấy có vẻ không nhỏ.

"Chúng ta đi xem một chút." Đường Thư Nghi nói.

Thật ra nàng cũng không ôm nhiều hy vọng, chỉ nhìn từ phía, nàng cũng có thể nhìn ra trạch viện này rất tinh xảo. Viện tử tinh xảo như vậy, khả năng có người sống ở bên trong rất lớn.

Hơn nữa, ở vị trí này, có một trạch viện lớn như vậy, chủ nhân không phú cũng quý. Nếu muốn mua, có lẽ cũng không phải chuyện dễ dàng. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đường Thư Nghi vẫn sải bước lớn đi tới, biết đâu bên trong không có ai sinh sống thì sao.

Khi đến phụ cận, nàng mới nhận ra rằng khung cảnh mình vừa nhìn thấy chỉ như ếch ngồi đáy giếng. Vị trí của trạch viện này cách hồ khoảng mười mét, rất lớn, nhìn dáng vẻ này có lẽ là tứ tiến.

Giữa một mặt tường của trạch tử và bờ hồ là một hàng cây đào, nghĩ đến mùa xuân mùa cây đào nở hoa, nơi đây chắc chắn sẽ đẹp không sao tả xiết. Mà cửa lớn của trạch viện, không xuất hiện thạch sư cửa son, gạch xanh trải nền như thường thấy, mà là trúc xanh dẫn đường, đường mòn tĩnh mịch dẫn thẳng đến một cái cổng trang nhã, phía trên treo treo một bảng hiệu chữ đen, viết ba chữ "Hồ Quang Tạ".

Nhìn tên và cảnh vật của trạch tử, liền biết chủ nhân của trạch tử này nhất định là một người tao nhã.

Chỉ là trạch tử này có lẽ đã lâu chưa có người chăm sóc, trước cửa và trên bệ đá đã mọc đầy rêu xanh.

"Chủ nhân của trạch tử này là ai, ngã nói qua chưa?" Đường Thư Nghi hỏi Thuý Trúc.

Thấy Thuý Trúc lắc đầu, nàng nhìn trái nhìn phải, không thấy ai, nàng bước lên phía trước chuẩn bị gõ cửa. Lúc này, một lão giả khoảng năm mươi sáu mươi tuổi bước ra khỏi rừng trúc, đánh giá Đường Thư Nghi một hồi, sau đó nói: "Đây là trạch tử tư nhân, mau đi đi."

Đường Thư Nghi chắp tay hành lễ về phía lão giả, nói: "Dám hỏi, chủ nhân của trạch tử này là vị nào?"

Lão giả có chút không kiên nhẫn xua tay, "Đi đi."

Lão giả nói xong liền đẩy cửa đi vào, Đường Thư Nghi không còn cách nào khác đành phải rời đi. Nhưng mà chỉ cần bên trong không có ai, liền có khả năng mua lại nó.
« Chương TrướcChương Tiếp »