Chương 129

Đường Thư Nghi đi một bước quay đầu lại ba lần, đi dọc theo đường mòn tĩnh lặng, ra khỏi phạm vi trạch tự tên Hồ Quang Tạ kia, trong lòng không khỏi thở dài, thật sự là một nơi rất tốt.

Kích thước, vị trí, cảnh vật, tất cả đều phù hợp, chỉ là muốn mua được nó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lại dẫn Thuý Trúc đi dọc bờ hồ một đoạn, liền thấy một lão giả bán kẹo, phồng hai má thổi đường nhân, mà bó rơm bên cạnh ông, cắm đầu các loại đường nhân. Rồng, bò, chuột, hồ lô, vân vân, đều sống động như thật.

Đường Thư Nghi nghĩ Tiêu Ngọc Châu nhất định sẽ thích, liền đi tới, muốn mua hai cái cho nàng ấy. Đi đến trước mặt, rút ra một que hình con chuột và một bông hoa, sau đó hỏi lão giả, "Bao nhiêu tiền?"

"Hai văn." Lão giả mỉm cười, cầm đường nhân vừa mới thổi xong vào bó rơm bên cạnh.

Đường Thư Nghi nhìn Thuý Trúc, Thuý Trúc hiểu ý, đưa một miếng bạc vụn qua, lão giả nhận bạc rồi ước lượng một chút, đang nghĩ cách đổi tiền. Lúc này, Đường Thư Nghi nói: "Không cần trả lại."

Lão giả vừa nghe vậy. vội vàng cúi người cảm tạ, "Cảm ơn quý nhân."

Đường Thư Nghi xua tay nói: "Lão nhân gia, ta muốn hỏi thăm một chuyện. Ngài thường bán đường nhân ở đây?"

"Không phải thường xuyên, là đã bày quầy hàng ở đây hơn mười năm rồi." Lão giả mỉm cười, nếp nhăn trên mặt đều lộ ra vẻ tự hào, "Quý nhân, không phải ta khoe khoang với ngài, cả cái hồ Thiên Lang này, không ai mà không biết cửa hàng đường nhân của ta."

"Vậy thì ta tìm đúng người rồi." Đường Thư Nghi nói rồi quay người lại, chỉ vào Hồ Quang Tạ nói: "Ngươi có biết trạch tử kia là của ai không?"

Loã giả nhìn về phía ngón tay Đường Thư Nghi chỉ, sau đó trên mặt mang theo ý than thở, "Trạch tử đó sao, là Tiêu Dao vương gia khi sinh thời xây, vừa xây xong người liền..."

Lão giả lại nặng nề thở dài một tiếng: "Tiêu Dao vương gia người tốt như vậy, ngoại hình đẹp, làm người vừa hiền lành lại tốt bụng, người tốt như vậy làm sao có thể nói đi là đi chứ?"

Đường Thư Nghi nghe ông ấy nói vậy thì sững người trong chớp mắt, nàng không nghĩ tới trạch tử đó lại là của Tiêu Dao vương gia.

Trong ký ức của tiền thân, Tiêu Dao vương gia hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, là nhi tử nhỏ nhất của tiên hoàng, người như quang phong tễ nguyệt, lam chi ngọc thụ, là mỹ nam tử có tiếng ở Thượng Kinh.

Hơn nữa nghe nói vị Tiêu Dao vương gia này từ nhỏ đã vô cùng thông tuệ, hai tuổi biết chữ, ba tuổi thuộc thơ, trong vòng mười tuổi,đã tranh luận với vài vị đại thần trong Ngự thư phòng, khiến những vị đại thần á khẩu không nói nên lời. Sau này trong rất nhiều năm, mọi người đều nói tiên hoàng sẽ truyền ngôi vị cho Lục hoàng tử Tiêu Dao vương này.

Nhưng Tiêu Dao vương dường như không có chút hứng thú nào với ngai vàng, cả ngày du sơn ngoạn thuỷ, làm thơ vẽ tranh, hơn nữa người này cơ hồ không thích nữ tử, tiên hoàng nhiều lần ban hôn cho hắn, hắn đều từ chối.

Cho dù có là người thông tuệ có tài, nhưng không có ý với hoàng vị, tiên hoàng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng truyền ngôi lại cho đương kim hoàng thượng.

Chỉ có điều, tiên hoàng thực sủng ái Tiêu Dao vương gia thật sự không hề có chút giả dối, phong hắn là Thân vương, còn ban quận giàu có nhất Đại Càn Triều cho hắn làm đất phong. Nghe nói tiên hoàng trước khi lâm trung còn để lại ý chỉ cho đương kim hoàng thượng, chỉ cần Tiêu Dao vương gia làm tạo phản, liền không thể định bất kỳ tội danh gì cho hắn.

Chỉ tiếc, Tiêu Dao vương gia tráng niên mất sớm. Hơn hai năm trước, ra ngoài du ngoạn sơ suất ngã xuống vách núi, không tìm thấy thi thể. Như định mệnh đã định sẵn, tin tức về cái chết của hắn và Tiêu Hoài chết trận, cùng một lúc được báo lên cho hoàng thượng.

Nghe nói hoàng thượng nghe được hai tin tức này, ngất xỉu ngay tại chỗ, lúc tỉnh lại liền khóc lớn một trận...