Chương 138

Lúc nãy ở thư phòng của Phương sơn trưởng, nàng nhất thời không suy nghĩ cẩn thận quanh co trong đó, nhưng bây giờ hình như đã rõ ràng được một chút. Trong sách, Tiêu Ngọc Thần là đích trưởng tử của Vĩnh Ninh hầu, làm thế tử nhiều năm như vậy, sau này tước vị lại bị một người ngoài đoạt mất.

Lúc đọc quyển tiểu thuyết này nàng thấy như vậy rất không hợp lý, nhưng hiện tại ngẫm lại, nếu Tiêu Ngọc Thần bị một vị đại nho đương thời, viện trưởng thư viện Thượng Lâm chính miệng nói đức hạnh của hắn có vấn đề thì sao.

Hơn nữa lúc ấy “Đường Thư Nghi” và Đường quốc công đã qua đời, mấy cữu cữu dù muốn bôn tẩu vì hắn nhưng cũng sẽ không dám đánh cược toàn bộ gia đình của mình. Mà hắn lại bảo thủ không thông những chuyện quanh co, lại có tội danh chứa chấp nữ nhi tội thần, Hoàng thượng lại cố kị binh phù và thế lực của Tiêu Hoài ở trong quân...

Đủ loại nguyên nhân gộp lại khiến tước vị của hắn bị đoạt mất.

Như vậy, bắt đầu từ lúc này đã nhen nhóm rồi sao?

Đường Thư Nghi híp mắt nhìn Ngô Quốc Lương đang nhanh chân bước tới, xoay người lên xe ngựa, Tiêu Ngọc Minh theo sát phía sau. Xa phu vung roi, xe ngựa bắt đầu di chuyển.

Lúc này Ngô Quốc Lương đuổi theo, muốn tiến lên nói chuyện, nhưng âm thanh của Đường Thư Nghi từ bên trong vọng ra: “Ngô đại nhân, ta ở Hầu phủ chờ lời giải thích của ngài.”

Ngô Quốc Lương suy sụp, muốn đuổi theo xe ngựa giải thích hai câu nhưng xe ngựa của Hầu phủ đã cách xa một đoạn, hiện tại đuổi theo có chút không ổn, chỉ có thể leo lên xe ngựa của Ngô phủ. Ông ta đến bây giờ vẫn không rõ tại sao Phương sơn trưởng lại quan tâm tới chuyện nhà hắn? Bên này Đường Thư Nghi dựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đầu óc lại không được thanh nhàn.

Phương sơn trưởng rõ ràng đã bị người ta lợi dụng? Là ai? Là Ngô Tĩnh Vân hay nam chủ? Ngô Tĩnh Vân và nam chủ đã gặp nhau rồi sao?

Đường Thư Nghi đọc quyển sách kia là để hỗ trợ giấc ngủ, có nhiều khi nàng vừa đọc vừa lơ mơ ngủ mất, cho nên có nhiều tình tiết cũng không nhớ rõ, ví dụ như lúc nào thì Ngô Tĩnh Vân và nam chủ quen nhau, hay là chuyện bọn họ đã ở bên nhau như thế nào.

Nhưng có biết trước cốt truyện thì cũng không có tác dụng quá lớn, vì thực tế đã có rất nhiều chuyện khác xa với tiểu thuyết, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.

“Nương.”

Âm thanh của Tiêu Ngọc Minh truyền vào trong tai, Đường Thư Nghi mở mắt ra, chỉ thấy hắn mím môi, bộ dáng nhận sai, có vẻ là vẫn còn cứu được.

“Phương sơn trưởng nói sau này ba người các con không cần đến thư viện đọc sách nữa, ta cũng không nói đỡ cho con.” Đường Thư Nghi nhìn hắn nói.

“Con... con vốn không định tới thư viện đọc sách.” Tiêu Ngọc Minh cúi đầu, dùng chân đá góc thảm.

“Vậy con định làm gì?”

Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Minh cúi đầu trầm mặc, mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa Hầu phủ.

Đường Thư Nghi xuống xe ngựa, lập tức đi vào trong, Tiêu Ngọc Minh theo phía sau. Đi một lúc, hắn phát hiện đây là hướng đi tới từ đường. Hắn cắn chặt môi dưới, xem ra bản thân cũng không thoát được vận mệnh quỳ từ đường. Vào từ đường, Tiêu Ngọc Minh tự giác quỳ xuống, Đường Thư Nghi cụp mi. Thật ra nhị nhi tử này mới là người có vấn đề thật sự.

Ở trong sách, nguyên nhân Tiêu Ngọc Thần bị đoạt tước chủ yếu là vì hắn hồ đồ trong chuyện của Liễu Bích Cầm, lại bảo thủ không biết tiến thoái. Mấy vấn đề này liếc mắt là có thể nhìn ra. Ngoài chuyện đó, Tiêu Ngọc Thần cũng xem như nghe lời, dạy dỗ không phải là khó.

Nhưng nhị nhi tử này có vẻ còn thông minh hơn Tiêu Ngọc Thần, cũng khéo đưa đẩy. Nhiều lúc Đường Thư Nghi cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì trong đầu.