Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 175

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Ngọc Thần hừ một tiếng rồi xoay người rời đi, Triệu quản gia nhìn bóng lưng của hắn, lại thở dài một hơi, đến lúc đó Đại công tử nhà bọn họ, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.

Trong Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Minh chưa rời đi, hắn còn đang đợi biết tin tức của Triệu quản gia đây. Đường Thư Nghi gọi hắn đến thư phòng, nói trạch tử kia thực sự là của Lương Kiện An, hắn nhịn không được mà cười ha ha.

Tìm Mạnh Thành Thiên hố Lương Kiện An, đúng là tìm đúng người rồi.

Đường Thư Nghi cũng mỉm cười, sau đó nói: "Ta đã bảo Triệu quản gia nhìn chằm chằm nơi đó rồi, bên con cũng phải chìn chằm chằm đại ca, đừng để nó có bất kỳ động tác nào. Ta nghĩ có lẽ không cần phải đợi quá lâu."

Mạnh Thành Thiên cũng không phải là Tiêu Ngọc Thần, chỉ đơn thuần nói chuyện yêu đương, chưa làm qua chuyện quá giới hạn. Liễu Bích Cầm có thể sống trong viện mà Mạnh Thành Thiên chuẩn bị cho nàng ta, nàng ta liền biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Nương người yên tâm, con nhất định sẽ nhìn chằm chằm đại ca." Tiêu Ngọc Minh nói.

"Được."

Mẫu tử tán gẫu xong, Tiêu Ngọc Minh rời đi. Đường Thư Nghi về phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu ở đó. Nàng bước tới, ngồi xuống hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

"Con chờ mẫu thân." Tiêu Ngọc Châu nói: "Vừa rồi đại ca hỏi con và nhị ca, trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không."

Đường Thư Nghi vuốt v e tóc con bé, hỏi: "Con nói thế nào?"

"Muội không biết." Tiêu Ngọc Châu nói, con bé thật sự không biết gì cả.

Sau khi Đường Thư Nghi trầm lặng một lát, nói rõ ngọn ngành mọi chuyện cho con bé nghe một lần, khi Tiêu Ngọc Châu nghe thấy Liễu Bích Cầm đi theo Mạnh Thành Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức phồng lên nói: "Sao nàng ta có thể đối xử với đại ca như vậy, nàng ta đây là thất tín bội nghĩa với đại ca."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, nhìn ra màn đêm đen kịt qua cửa sổ, nói: "Vậy nên nàng ta sẽ không có kết quả tốt."

"Nàng ta sẽ chết sao?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.

Đường Thư Nghi gật đầu: "Chết không nghi ngờ."

Tiêu Ngọc Châu mím môi, "Đại ca nhất định sẽ đau lòng." Đường Thư Nghi gật đầu nhìn con bé, "Đau lòng thế nào cũng phải vượt qua."

Nàng lại sờ sờ đầu Tiêu Ngọc Châu, nhẹ giọng nói: "Ngọc Châu, nương muốn nói cho con biết, những lời như tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, tàm tòng tứ đức đều là vô nghĩa, nắm trong tay vận mệnh của chính mình, mới có thể yên tâm mà sống, mới có thể sống tiêu sái."

Tiêu Ngọc Châu nghe không hiểu lắm, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

Đường Thư Nghi giải thích với con bé: "Liễu Bích Cầm chủ động giao vận mệnh của mình cho người khác, mới có hậu quả như hiện tại. Nàng ta là nữ nhi của tội thần, đại ca con không màng nguy hiểm cứu nàng ta từ trong đại lao ra ngoài, nàng ta ở lại Thượng Kinh không chỉ làm đại ca gặp nguy hiểm, mà nàng ta cũng vậy.”

“Lúc đầu, khi đại ca con cứu nàng ta ra khỏi đại lao, nàng ta nên chủ động xin đại ca con một số tiền, rời khỏi Thượng Kinh. Với tình nghĩ mà đại ca con dành cho nàng ta, nhất định sẽ cho nàng ta không ít tiền, đến hộ vệ đi theo và thân phận giả cũng sẽ chuẩn bị cho nàng ta.”

“Nàng ta cầm tiền, tìm một thành trấn nhỏ định cư, làm buôn bán nhỏ hoặc mua đất, thời gian lâu dài, có thể bắt đầu một cuộc sống khác. Nhưng nàng ta không làm vậy. Nàng ta chọn để đại ca con nuôi dưỡng, giống như một chim hoàng yến. Cho nên, sau này ra chỉ có thể tùy ý đưa nàng ta đến thôn trang.”

“Trước khi đưa nàng ta đến thôn trang, ta đã nói đến chuyện đưa nàng ta đi, nhưng nàng ta không đồng ý. Ngay cả khi nàng ta đến thôn trang, ta cũng không hạn chế sự tự do của nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể rời đi, nhưng nàng ta lại chọn giao số phận của mình cho Mạnh Thành Thiên, người chỉ mới gặp mặt một lần. Nếu như nàng ta đã đưa ra lựa chọn này, vậy phải chấp nhận hậu quả tương ứng."

Lần này, Tiêu Ngọc Châu hiểu ra một chút, con bé nói: "Chính là cho dù có thế nào đi chăng nưã, cũng phải có năng lực tự mình sống sót."

Đường Thư Nghi hài lòng mỉm cười: "Đúng vậy, cho dù có gặp khó khăn gì, cũng phải nghĩ đủ mọi cách, nắm giữ trong tay vận mệnh của chính mình, không thể để người khác tuỳ ý bài bố."

Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc gật đầu, Đường Thư Nghi ôm cô vào lòng, lại nói: "Chỉ là, con cũng không cần lo lắng, nương sẽ không để con rơi vào tình cảnh như Liễu Bích Cầm."

Tiêu Ngọc Châu nép mình trong vòng tay ấm áp của Đường Thư Nghi, cả người và cả trái tim đều ấm áp. Qua một lúc, cô bé nói: "Liễu Bích Cầm lựa chọn như vậy, là vì đây là cách dễ nhận để có được thứ mà nàng ta muốn."

"Nhưng trên đời này nào có không làm mà hưởng," Đường Thư Nghi nhẹ nhàng nói: "Phú quý mà nàng ta lấy được dễ như trở bàn tay kia, là dùng tôn nghiêm và vận mệnh của mình đổi lấy, đương nhiên tiền đề là nàng ta có điều kiện để trao đổi, đó chính là mỹ mạo của nàng ta. Nhưng, loại đồ vật như mỹ mạo, khi nam nhân còn yêu thích thì là vô giá, nhưng một khi nam nhân đã không còn thích nữa, vậy thì chẳng đáng giá một đồng."

Nghe xong lời nàng nói, Tiêu Ngọc Châu cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy.... Nữ tử cũng không thể dựa vào tình yêu của nam nhân mà sống, nếu một ngày nào đó nam tử không yêu thích nữa thì phải làm sao?"

Đường Thư Nghi cười nói: "Đúng vậy, Ngọc Châu của ta thật sự rất thông minh."

Tiêu Ngọc Châu được khen ngợi, cũng cười lên vui vẻ.

Mẫu nữu hai người nói chuyện một lúc, mí mắt Tiêu Ngọc Châu bắt đầu đánh vào nhau, Đường Thư Nghi bảo con bé đi ngủ, mình cũng tắm rửa rồi đi ngủ, sau khi nằm trên giường một lúc, nàng cũng ngủ thϊếp đi.

Mà giờ khắc này, Liễu Bích Cầm không ngủ được.

Sau khi Mạnh Thành Thiên đưa nàng ta đến trạch tử này, bày tỏ lòng ái mộ của mình với nàng ta, còn nói có thể vẫn luôn nuôi nàng ta. Nàng ta lúc đó không từ chối, cũng không đáp ứng ngay lập tực. Nam nhân có lúc phải treo hắn ta một chút. Nhưng mà, trong lòng nàng ta luôn cảm thấy có chút bất an.

"Hồng Nhi, trong lòng ta rất hoảng hốt, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó không hay." Liễu Bích Cầm nhỏ giọng nói với Hồng Nhi.

Còn tại vì sao nói nhỏ, là vì nha hoàn bà tử đang thủ ở bên ngoài, bọn họ không quen biết một ai. Hơn nữa, người sống ở một nơi mình không quen thuộc, tất cả đều phải cẩn thận.
« Chương TrướcChương Tiếp »