Chương 227

Đường Thư Nghi nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần bái Tề Lương Sinh làm sư, sẽ tạo ra những loại phản ứng gì. Nhưng nàng cũng không quá để ý, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào trong triều, tiến vào tầm mắt của mọi người, bây giờ chỉ là khởi động mà thôi.

Đường Thư Nghi là một người cắt lông cừu, có thể kéo được bao nhiêu người liền kéo bấy nhiêu người. Nàng bảo Tiêu Ngọc Thần trước khi ra ngoài ngao du, tận lực đến chỗ của Phương đại nho và Tề Lương Sinh. Đã mời được lão sư rồi, cần phải tận dụng triệt để.

Mùng mười tháng giêng, là ngày giỗ ba năm của Tiêu Hoài, cũng là ngày bọn họ hết tang. Dựa theo quy định, nên là trưởng bối của Tiêu gia dẫn bọn họ đến trước mộ của Tiêu Hoài để tế bái. Nhưng Tiêu gia ở Thượng Kinh không có trưởng bối, Đường Thư Nghi liền dẫn ba huynh muội đến trước mộ Tiêu Hoài tế bái.

Sau khi trải qua một loạt các quy trình, cuối cùng Đường Thư Nghi rót một ly rượu, rượu này nghe nói là loại sinh thời Tiểu Hoài thích uống nhất. Cầm ly rượu, nàng nhìn bia mộ của Tiêu Hoài rồi nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nuôi dạy ba hài tử thật tốt, sẽ không làm các ngươi thất vọng."

Nói xong, nàng rải ly rượu xuống trước bia mộ của Tiêu Hoài, sau đó dẫn ba hài tử về phủ.

Hết tang, liền có thể tham gia yến hội, có thể mặc y phục tươi sáng. Đường Thư Nghi lại làm thêm vài bộ y phục cho ba huynh muội, ngày mười lăm tháng giêng tết Nguyên Tiêu, trong cung có cung yến, bọn họ đã nhận được thϊếp mời, đến lúc đó người một nhà đều tham gia.

Gia thục trong Hầu phủ đều mời các ma ma trong cung đến dạy nữ hài tử quy củ, nhưng Đường Thư Nghi vẫn gọi ma ma đó đến Thế An Uyển, bảo bà ấy lần nữa dậy các lễ nghi tiến cung cho Tiêu Ngọc Châu. Mặc dù kiếp trước Đường Thư Nghi chưa từng vào cung, nhưng kiếp trước đã xem một số bộ phim cung đấu, nếu có người cố ý làm khó ngươi, nói không chừng chỉ là tư thế hành lễ không đúng, liền bị bắt bỏ không buông, sau đó trừng phạt.

Nàng không quên, trong cung còn Lương quý phi. Cái chết của Lương Kiện An có liên quan đến phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ, bọn họ có thể coi là tử địch. Cho nên lần tiến cung này, nơi cần cẩn thận phải cẩn thận.

"Tiểu thư, tư thế quỳ không đúng, nên như thế này." Ma ma chỉ ra sai lầm của Tiêu Ngọc Châu, sau đó bày ra tư thế quỳ bái tiêu chuẩn.

Tiêu Ngọc Châu phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên muốn tức giận, tư thế quỳ bái này, con bé đã luyện tập mấy lần. Nhưng Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh, con bé chỉ có thể nghiêm túc tập luyện. Đường Thư Nghi nhìn ra sự không kiên nhẫn của con bé, đợi con bé luyện tập tư thế quỳ bái đạt tiêu chuẩn, nàng nói: "Nghỉ ngơi một lát đi."

Ma ma gật đầu vâng dạ rồi lui ra ngoài. Đường Thư Nghi kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi xuống bên cạnh mình, đưa cho con bé một tách trà, nhẹ giọng nói: "Quy tắc lễ nghi những thứ này, ở nhà có thể không cần tuân thủ, muốn thế nào thì làm thế đấy, nhưng đã ra ngoài thì phải nghiêm túc tuân thủ, đặc biệt là trong cung."

Chuyện trong nhà con bé đều biết, Tiêu Ngọc Châu đương nhiên hiểu rõ trong cung có kẻ thù của bọn họ. Mím môi một cái, con bé nói: "Nương, con sẽ chăm chỉ luyện tập."

Đường Thư Nghi đưa tay sờ sờ đầu con bé, "Cao môn quý nữ có thể trương dương tuỳ ý, nhưng loại trương dương và tuỳ ý này nên thu cũng phải thu. Không nói con, đến cả hoàng tử công chúa cũng không phải muốn làm gì thì làm đó, Trường Bình công còn không phải là một ví dụ sao."

"Nương, con hiểu rồi." Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc nói.

Những chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày này, con bé liền hiểu rõ được nguy cơ trong nhà, cũng biết nên thu liễm tính tình.

Đường Thư Nghi thấy con bé ngoan ngoãn nghe lời, mỉm cười hài lòng: "Vậy chúng ta tiếp tục luyện?"

"Vâng."

Đường Thư Nghi gọi ma ma vào, Tiêu Ngọc Châu chủ động đứng dậy luyện tập với ma ma.

Nháy mắt đã đến ngày cung yến, Đường Thư Nghi sau khi dẫn ba huynh muội hội họp với người của phủ Đường Quốc Công, liền cùng nhau tiến cung. Đến cửa cung xuống xe, Đường đại phu nhân đi tới bên người Đường Thư Nghi, nói nhỏ với nàng: "Phụ thân bảo ta nói với muộii, không cần sợ mẫu tử Lương quý phi, bọn họ bây giờ không dám gây sóng gió."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta hiểu."

Lương Kiện An vừa bị xử tử không lâu, nếu mẫu tử Lương quý phi thông minh, bây giờ bọn họ nên là cụp đuôi làm người. Lương quý phi không có trợ lực của nương gia, có thể trở thành sủng phi, nhất định không ngốc.

Chỉ là, cho dù là người thông minh cũng có lúc bốc đồng, Lương Kiện An là thân đệ đệ của Lương quý phi, cùng một mẹ sinh ra. Hơn nữa, thủ đoạn tranh đấu của nữ nhân nơi hậu cung tầng tầng lớp lớp, ai biết liệu có cung phi nào lợi dụng ân oán giữa bọn họ và Lương quý phi từ đó động tay chân.

Dù sao cho dù thế nào, cẩn thận không thừa.

Thật ra bây giờ, nàng có chút ý định muốn gϊếŧ Nhị hoàng tử và Lương quý phi. Địch nhân không chết, bọn họ vĩnh viễn không cách nào an tâm.

Xe ngựa không được phép tiến cung, mà người tiến cung cũng không thể ngồi kiệu, trừ khi hoàng thượng hoặc hoàng hậu cho phép. Đường Thư Nghi nắm tay Tiêu Ngọc Châu đi theo cung nữ dẫn đường.

Tiêu Ngọc Châu bước đi đều đều, quay đầu nhìn Đường An Lạc bên cạnh, Đường An Lạc nháy mắt với con bé. Hôm nay nàng ấy cũng thu lại bộ dáng thường ngày, nhất cử nhất động đều vô cùng quy củ.

Đang đi, phía sau truyền đến chút náo động, Đường Thư Nghi quay đầu nhìn lại, thấy Trường Bình công chúa đang ngồi trên kiệu, được vây chặt mà đi tới. Nàng vội vàng lùi về sau nhường đường, Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân cũng vậy.