Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 271

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói rồi nàng ấy kéo Hướng ngũ cô nương đến, nghiêm giọng nói: "Mau xin lỗi Nhị công tử."

Hướng ngũ cô nương mím môi nói: "Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Khi nào ngươi khoẻ, ta cho ngươi đánh lại ta."

Tiêu Ngọc Minh: "..."

Như vậy không phải càng nhục nhã hơn sao? Hắn quay đầu vào trong, không muốn nói chuyện.

Đường Thư Nghi thấy vậy nói: "Chỉ trách kỹ nghệ của hắn không bằng người khác, cho nên ta mới muốn để đại tướng quân chỉ dạy hắn một hai."

Những lời này là nói cho Hướng phu nhân nghe, chỉ cần Hướng phu nhân đồng ý, mọi chuyện gần như thành công.

Hướng phu nhân lại dùng đôi mắt chứa đầy thương xót nhìn Tiêu Ngọc Minh, nói: "Vẫn còn là hài tử chưa lớn lắm, chỉ cần có thể chịu khổ, sẽ không tệ đi đâu được."

Đường Thư Nghi hiểu ý của nàng ấy, đây là nói, đi theo đại tướng quân luyện võ phải biết chịu khổ. Người ta đây là sợ công tự bột nhà nàng không chịu khổ được, không dám nhận. Nhận xong tập không ra thể thống gì, làm hỏng thanh danh của nhà họ.

"Hài tử này lúc trước quả thật có chút bướng bỉnh, chỉ là lớn rồi hiểu chuyện hơn. Mấy ngày gần đây, giờ mão mỗi ngày thức dậy luyện võ, đến tối muộn mới nghỉ ngơi.” Đường Thư Nghi vội vàng nói. Nàng còn đưa tay đẩy đầu Tiêu Ngọc Minh, bảo hắn mau làm bảo đảm gì đó. Hai mẫu tử ở bên nhau lâu như vậy, tất nhiên có ăn ý, hắn quay đầu nhìn đại tướng quân nói: "Ta không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, nhất định sẽ nỗ lực."

Lông mày của Hướng đại tướng quân vẫn nhíu lại, Đường Thư Nghi nhìn Hướng phu nhân. Hướng phu nhân hiểu ý của nàng, đi tới trước mặt Hướng đại tướng quân, nhẹ giọng nói: "Phu quân, chàng xem thế nào."

Hướng đại tướng quân trầm mặc một lát, sau đó nói: "Vết thương tốt rồi thì đến tìm ta."

Một hòn đá trong lòng Đường Thư Nghi cũng rơi xuống đất, nàng cúi sâu người hành lễ với Hướng đại tướng quân: "Cảm ơn tướng quân."

Hướng đại tướng quân bước sang một bên, "Phu nhân không cần phải như vậy."

Về phần tại sao không cần phải như vậy, hắn không nói Đường Thư Nghi không thèm suy đoán, dù sao nguyện vọng cũng đã hoàn thành. Tiêu Ngọc Minh cũng rất vui vẻ, hắn quay cổ nói với Hướng đại tướng quân: "Tạ ơn tướng quân."

Thật ra hắn rất muốn nói lời tạ ơn sư phụ, nhưng chưa bái sư, chữ sư phụ này không thể gọi được.

Hướng đại tướng quân ừm một tiếng coi như trả lời. Hướng phu nhân quan tâm hỏi han Tiêu Ngọc Minh thêm vài câu, sau đó mọi người đi ra ngoài. Trò chuyện một lúc, Hướng phu nhân nói lời cáo từ, Đường Thư Nghi tiễn họ ra ngoài.

Lúc gần đi, Hướng phu nhân thở dài nói với Đường Thư Nghi: "Nhi nữ đều là nợ, hài tử này nhà ta cũng luôn khiến người bận tâm. Đã mười ba tuổi rồi, đến tuổi nên nói chuyện hôn sự, nó còn ngày ngày múa đao nghịch thương, lần này còn làm Nhị công tử bị thương nặng như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ai dám lấy nó về!"

Đường Thư Nghi hiểu, nàng ấy đây là không muốn chuyện Hướng ngũ cô nương đánh bị thương Tiêu Ngọc Minh truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của Hướng ngũ cô nương. Nếu như Hướng đại tướng quân đã đồng ý chỉ dạy Tiêu Ngọc Minh, Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ không nói ra.

Nàng nói: "Hài tử xuất thân từ gia đình tướng môn tất nhiên khác với người khác, ta lại cảm thấy thân thủ của cô nương không tồi. Ngài cứ yên tâm, chuyện này tuyệt chúng ta tuyệt đối không nói ra ngoài."

Hướng phu nhân cười cảm kích: "Khiến ngài phí tâm rồi." Đường Thư Nghi: "Ngài sao lại nói như vậy, Ngọc Minh về sau còn cần ngài chiếu cố nhiều hơn."

Hai người trao đổi thêm vài câu rồi chia tay.

Hướng phu nhân và Hướng ngũ tiểu thư cùng lên xe ngựa, Hướng đại tướng quân cưỡi ngựa, cả nhà đi về nhà.

Trong xe ngựa, Hướng phu nhân duỗi tay gõ lên trán Hướng ngũ tiểu thư nói: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng quá thân thiết với đám hài tử tam phòng, sao con lại không nghe?"

Hướng ngũ cô nương nhăn mặt nói: "Con không thân thiết với bọn họ, chỉ là nương giữ con ở nhà quá lâu, con muốn ra ngoài đi dạo. Bọn họ nói dẫn tứ tỷ ra ngoài thư giãn, con động tâm, muốn đi theo ra ngoài."

Hướng phu nhân vẻ mặt bất lực, "Thượng Kinh không phải là Bắc Cương, không phải nơi con muốn cưỡi ngựa chỗ nào là cưỡi chỗ ấy. Con phải kiềm lại tính khí của con một chút."

Hướng ngũ tiểu thư nhăn mặt vâng một tiếng, Hướng phu nhân thở dài nói: "Tam công tử kia rõ ràng muốn dụ con đánh nhau, con không nhìn ra sao?"

Hướng ngũ cô nương: "Con nhìn ra, nhưng cũng đã lâu không tỷ thí với ai, tay con ngứa ngáy."

Hướng phu nhân: "... Nói đến nói đi, vẫn là ta không dạy dỗ con cho tốt."

Hướng đại tướng quân đang cưỡi ngựa bên ngoài, nghe thấy hai mẫu tử nói chuyện, nói: "Tiểu Ngũ muốn làm gì thì làm đó là được rồi."

Hướng phu nhân nghe hắn nói vậy liền tức giận, còn không phải hắn chiều hư, nàng ấy vén rèm lên ném một câu ra ngoài: "Chàng đừng nói chuyện."

Hướng đại tướng quân quả nhiên câm miệng không nói.

"Con như thế này, về sau sao gả được cho người khác?" Hướng phu nhân tận tình khuyên bảo: "Ta đang nghĩ, tranh thủ thời gian chúng ta có thể ở lại Thượng Kinh hai năm này, tìm một mối hôn sự ở Thượng Kinh cho con. Con thu liễm lại tính khí của mình được không?"

Hướng ngũ tiểu thư mím môi, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao phải gả cho người của Thượng Kinh? Ở Bắc Cương không tốt sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »