Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 281

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở "phòng làm việc" một thời gian, Đường Thư Nghi trở về Hầu phủ. Khi đến Thế An Uyển liền gọi Triệu quản gia tới, hỏi thăm tình hình hiện tại của Tiêu Dịch Nguyên.

"Vị Tiêu công tử này quả thật là một nhân vật," Triệu quản gia hồi báo: "Học vấn rất tốt, Phương đại nho cũng rất coi trọng hắn. Không chỉ vậy, đối nhân xử thế mặc dù không phải khéo léo nhanh nhẹn, nhưng cũng coi như tiến lùi có độ. Bây giờ chưa nhìn ra phương diện tính cách có thiếu sót gì."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng. Dù sao cũng là nam chính, cho dù không có hào quang, cũng phải có năng lực, nếu không sao có thể là nam chính.

"Gần đây có ai đặc biệt tiếp cận hắn không?" Đường Thư Nghi hỏi.

Triệu quản gia suy nghĩ một hồi, "Không có, lão nô phái người thăm dò kỹ hơn."

"Ừm, khoảng thời gian này theo dõi hắn cho kỹ." Đường Thư Nghi phân phó.

Triệu quản gia trả lời, Đường Thư Nghi nói chuyện ân oán giữa Đồng gia và Ngô gia cho Triệu quản gia nghe một lần, bao gồm chuyện Ngô Quốc Lương cấu kết với Nhị hoàng tử. Sau đó nói: "Tra xem Ngô Quốc Lương leo lên nhị hoàng tử như thế nào? Còn nữa thăm dò động tĩnh bây giờ của Ngô nhị tiểu thư."

Triệu quản gia đáp ứng một tiếng, lập tức ra ngoài sắp xếp người đi điều tra, chỉ cần là liên quan đến chuyện của Nhị hoàng tử, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

......

Trước bữa tối, dưới sự nâng đỡ cẩn thận của Thạch Mặc và Nghiễn Đài, Tiêu Ngọc Minh chầm chầm bước tới. Hắn đã có thể xuống giường từ mấy ngày trước, có thể đi qua đi lại, nhưng không thể vận động kịch liệt.

"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Đường Thư Nghi đi tới bên người hắn hỏi.

Tiêu Ngọc Minh chậm rãi đi về phía trước, miệng nói: "Không sao, vẫn còn hơi đau một chút."

Mấy ngày này làm hắn ngột ngạt muốn chết, không thể chạy cũng chả thể nhảy, cho dù là đi đường cũng không thể đi nhanh. Hơn nữa, hai tên Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, mấy ngày rồi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, đến một người chơi cùng cũng không có.

Vào phòng, Tiêu Ngọc Châu đang nhìn Thuý Vân thêu thùa, thấy hắn liền nói: "Nhị ca, huynh đúng là khoẻ mạnh, có thể đi xa như vậy."

Tiêu Ngọc Minh hừ một tiếng không để ý đến con bé, nhưng Tiêu Ngọc Châu lại nghiêng người đến bên cạnh hắn nói chuyện. Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn hai huynh muội chơi đùa, qua một lúc sau, nàng bảo tất cả tỳ nữ trong phòng ra ngoài, kể cho bọn họ nghe về gút mắc giữa Đồng gia và Ngô gia, và chuyện có khả năng Ngô Tĩnh Vân đã lợi dụng bí mật của Hầu phủ để trao đổi với Nhị hoàng tử.

Sau đó nói: "Các con nói nên làm thế nào?"

"Gϊếŧ đi," Tiêu Ngọc Minh không chút do dự nói: "Gϊếŧ Ngô Tĩnh Vân trước, sau đó gϊếŧ Nhị hoàng tử."

Đường Thư Nghi không lên tiếng, liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu. Thấy con bé nghe Tiêu Ngọc Minh nói xong, vẻ mặt bình tĩnh, không hề lộ ra vẻ sợ hãi hay là không đành, hoặc không tán thành, lòng nàng vừa ý.

Môi trường khác nhau, yêu cầu trưởng thành của hài tử cũng khác nhau. Trong triều đại phong kiến này, nàng không thể dùng suy nghĩ pháp trị của xã hội hoà bình để dạy ba huynh muội bọn họ. Bởi tình huống mà bọn họ thường xuyên đối mặt chính là, ngươi không gϊếŧ người khác thì sẽ bị người khác gϊếŧ.

Thật ra, ngay cả trong xã hội hiện đại, những người sống ở đỉnh cao của xã hội cũng sẽ phải đối mặt với cảnh đổ máu, chỉ là người bình thường không biết mà thôi.

"Ta đã phái Triệu quản gia đi tra Ngô Quốc Lương và Ngô Tĩnh Vân," Đường Thư Nghi nói: "Nếu thật sự đúng như ta đoán, Ngô Tĩnh Vân lợi dụng chuyện của nhà chúng ta để trao đổi lợi ích với Nhị hoàng tử, vậy cứ động thủ đi. Chỉ là, xử lý nàng ta chúng ta không cần động tay, để người khác động tay là được rồi."

Nàng nhìn hai huynh muội hỏi: "Con nói xem, để ai xử lý Ngô Tĩnh Vân, làm như thế nào?"

Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều khẽ cau mày, một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu nói: "Tin tức đại ca giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa, là Ngô Tĩnh Vân truyền tin cho Lương Kiện An. Nói tin tức này cho Nhị hoàng tử."

Đường Thư Nghi mỉm cười: "Rất tốt."

Mặc dù Lương Kiện An đã chết, nhưng ngay từ đầu, chính Nhị hoàng tử mới là người thực sự bị ảnh hưởng. Hắn ta bị Hoàng thượng khiển trách một hồi, ngay cả một phần thế lực trong tay cũng bị lấy đi.

Nhị hoàng tử tâm tính hẹp hòi, có thù tất báo, sau khi biết chuyện này chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho Ngô Tĩnh Vân. Thậm chí, có thể nghĩ tin tức lần này nàng ta đưa ra có phải là thật hay không.

Nếu tâm tư của Nhị hoàng tử lại bay xa một chút, có khi còn đoán Ngô Tĩnh Vân là người của vị huynh đệ nào đó của hắn ta, truyền tin tức cho hắn ta là để hãm hại hắn ta.

Tiêu Ngọc Minh cũng rất nhanh đã nghĩ ra quan hệ trong đó, quay đầu lại duỗi tay gõ nhẹ vào trán Tiêu Ngọc Châu nói: "Đầu óc nhỏ này của muội cũng không tồi!"

Tiêu Ngọc Châu hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Ngọc Minh cười toe toét. Trên mặt Đường Thư Nghi cũng treo nụ cười, "Đã như vậy, chúng ta đợi kết quả điều tra của Triệu quản gia là được."

Chuyện này không dễ tra ra, dù sao giao dịch giữa Ngô Quốc Lương và Nhị hoàng tử đều được tiến hành trong bí mật. Nhưng trong nhà Ngô Quốc Lương lại tồn tại một mối nguy tiềm tàng rất lớn, đó là Ngô phu nhân.

Ngô phu nhân bị cướp quyền quản gia, bây giờ trong Ngô phủ nàng ta không có chút địa vị nào, hai nữ nhi đều đến tuổi nói chuyện hôn sự, nhưng Ngô Quốc Lương không chút quan tâm, nàng ta vừa lo lắng, đồng thời cũng hận Ngô Tĩnh Vân và Ngô Quốc Lương. Chỉ cần giữa hai người có động tĩnh gì, nàng ta liền sai nha hoàn bà tử thϊếp thân đi theo.

Lúc trước Ngô Tĩnh Vân đã bàn âm mưu với Ngô Quốc Lương, lợi dụng chuyện Tiêu Dịch Nguyên là tôn tử của lão Vĩnh Ninh hầu để trao đổi với Nhị hoàng tử, giữ lại quan vị của Ngô Quốc Lương, Ngô phu nhân cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
« Chương TrướcChương Tiếp »