Chương 58

Tiêu Ngọc Châu trợn trắng mắt: “Nhị ca, ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao?”

Tiêu Ngọc Minh không thèm để ý tới con bé, nuốt khối điểm tâm khô khan rồi lại rót cho mình một ly trà, ừng ực uống một hơi hết ly trà rồi mới mở miệng nói: “Mỗi ngày muội đều ngồi trong nhà đọc sách thêu hoa, tất nhiên sẽ ăn ít, còn ta ngày nào cũng phải làm chuyện hao tốn sức lực, đương nhiên sẽ nhanh đói.”

Hắn vừa nói vừa kéo tay áo bên phải, dùng sức nắm tay thành quyền, dùng tay trái chụp vào cánh tay phải đầy cơ bắp: “Muội tới đây, bóp thử xem.”

Tiêu Ngọc Châu tò mò, cánh tay thì có gì để bóp chứ, nhưng con bé vẫn bước qua đó nhéo nhẹ vào cánh tay hắn, kinh ngạc há to mồm, cứng quá, cứng như đá vậy.

Tiêu Ngọc Minh thấy biểu cảm của nó như vậy thì rất hài lòng, đồng thời cũng rất tự đắc. Hắn cười ha ha nói: “Đây thì tính là gì, người cỡ như muội, ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhấc lên được.”

Hắn vừa nói vừa vươn tay muốn nắm cổ áo của Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Châu bị dọa la lên một tiếng rồi trốn sang bên cạnh Đường Thư Nghi.

“Được rồi.” Đường Thư Nghi bất đắc dĩ, thiếu niên phản nghịch dư thừa tinh lực, thật là làm người ta đau đầu.

Nàng lại nói: “Muội muội con là nữ nhi, sau này không được động tay động chân với con bé.”

“Con biết rồi.” Tiêu Ngọc Minh lại cầm một khối điểm tâm cho vào miệng. Đường Thư Nghi cũng không biết hắn có nghe lọt tai lời nàng nói không.

Lúc này Tiêu Ngọc Thần cũng đã tới, Đường Thư Nghi sai người dọn cơm, một nhà bốn người ngồi xuống ăn cơm. Ăn cơm xong, Tiêu Ngọc Minh lại muốn rời đi, hình như có chuyện gì đó quan trọng. Đường Thư Nghi gọi hắn lại: “Tới thư phòng với ta.”

Tiêu Ngọc Minh thấy thái độ của Đường Thư Nghi rất giống cái ngày nàng gọi đại ca hắn tới thư phòng, sau đó đại ca đã quỳ ở từ đường cả đêm, đầu gối tới hôm nay mới bình phục. Trong lòng hắn hơi căng thẳng, gãi tai đi về phía thư phòng.

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đều rất khó hiểu, đang muốn hỏi có chuyện gì thì Đường Thư Nghi lại xua tay với bọn họ: “Không phải chuyện của các con, hai con đi nghỉ ngơi đi.”

Nàng nói xong bèn đưa Tiêu Ngọc Minh vào thư phòng, tiện tay đóng cửa lại. Tiêu Ngọc Thần nhìn cửa thư phòng đóng chặt, nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Châu: “Sao lại thế này? Nó lại gây họa gì nữa rồi?”

Tiêu Ngọc Châu buông tay: “Muội nào biết?”

Tiêu Ngọc Thần bây giờ rất có tự giác làm huynh trưởng, hắn lo Tiêu Ngọc Minh bị phạt, còn lo Đường Thư Nghi bị Tiêu Ngọc Minh chọc giận cho nên cứ ngồi mãi ở thính đường không đi. Tiêu Ngọc Châu vốn dĩ đã ở đây nên cũng không đi.

“Thời gian này muội vẫn luôn ở chỗ của mẫu thân à?” Tiêu Ngọc Thần hỏi Tiêu Ngọc Châu.

Hắn có chút hâm mộ, mấy ngày nay hắn đã học được rất nhiều thứ từ Đường Thư Nghi, cảm thấy nếu có thể ở bên cạnh nàng nhiều hơn thì sẽ càng học được nhiều thứ hơn. Nhưng hắn là nam tử, lại lớn như vậy, tất nhiên không thể ở chung một viện với mẫu thân được.

Tiêu Ngọc Châu dương dương đắc ý: “Nương bảo muội dọn đến Thế An Uyển, sau này đông sương phòng chính là của muội.”

Tiêu Ngọc Thần càng thêm hâm mộ, nhưng cũng chỉ là hâm mộ thôi. Hắn nhẹ giọng nói với Tiêu Ngọc Châu: “Ở trong viện mẫu thân thì phải học hỏi mẫu thân nhiều một chút, còn phải hiếu kính mẫu thân.”

Tiêu Ngọc Châu ê răng nhìn gương mặt anh tuấn của đại ca nhà mình, sao càng ngày hắn lại càng già dặn và dong dài vậy nhỉ? Còn dong dài hơn cả mẫu thân.

Tiêu Ngọc Thần thấy con bé không đáp lời lại cho rằng nó không nghe thấy, lại nói: “Nghe rõ chưa?”

Tiêu Ngọc Châu ừ một tiếng: “Biết rồi.”

Tiêu Ngọc Thần thấy thái độ con bé nghiêm túc thì cũng không nói nữa.