Chương 14

Thực ra ban đầu Lục Minh Phát cũng cho rằng vì Hoắc Kiêu cứu Diệp Vi Vi, động chạm vào người cô ấy nên cô ấy phải lấy Hoắc Kiêu.

Trước đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự.

Nhưng khi nghe Diệp Vi Vi phản bác Triệu Minh Triết, nói đó là hủ tục, mọi người ở điểm thanh niên trí thức cũng đồng tình với cách nói này, lại được chính Hoắc Kiêu đến giải thích lại chuyện cứu người, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, Hoắc Kiêu rất đàng hoàng, không hề làm gì khác, chỉ là thấy việc nghĩa nên làm mà thôi.

Hơn nữa, Hoắc Kiêu cũng đồng ý với quan điểm của Diệp Vi Vi về việc đó là hủ tục.

Người khác nói thì thôi đi, Hoắc Kiêu là học sinh giỏi được mọi người trong thôn công nhận, lại còn đi lính nhiều năm như vậy, tư tưởng tiến bộ, kiến thức rộng rãi, cậu ta đã nói như vậy thì chắc chắn là thật.

Lục Minh Phát lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nếu đó thật sự là hủ tục, vậy chẳng phải những người phao tin đồn trong thôn đều đang tuyên truyền hủ tục hay sao?

Không thể để yên chuyện này được!

Tư tưởng lệch lạc này nhất định phải ngăn chặn!

Lưu Quế Lan bị trưởng thôn nghiêm mặt giáo huấn thì sợ hãi muốn xin lỗi Diệp Vi Vi ngay lập tức, nhưng chưa kịp mở miệng thì tay bà đã bị một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của Diệp Vi Vi.

"Thôn trưởng, bác hiểu lầm rồi. Thím ấy không hề ép con gả cho anh Hoắc Kiêu, là do con thấy anh Hoắc Kiêu tài giỏi, lại tốt bụng, muốn cùng anh ấy tìm hiểu với mục đích kết hôn, sau này cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ."

"Cái gì?"

"Cái gì?"

"Cô muốn hẹn hò với Hoắc Kiêu?!"

Lục Minh Phát và những người khác đều sững sờ, không hiểu nổi Diệp Vi Vi đang có ý đồ gì!

Lục Minh Phát: "Nhưng trước đó không phải cô còn nói đây là cặn bã phong kiến, là da^ʍ ô gì đó sao? Sao bây giờ lại muốn kết bạn với Hoắc Kiêu?" Thế này không phải tự mâu thuẫn sao?

Cô gái thành phố này đúng là thất thường, thay đổi như chong chóng.

Diệp Vi Vi nghiêm mặt nói: "Thôn trưởng, những lời tôi nói trước đó với việc tôi và anh Hoắc Kiêu tìm hiểu nhau là hai chuyện khác nhau."

Cô cảm thấy đã là thanh niên trí thức xuống nông thôn, ngoài việc tham gia lao động sản xuất, cũng nên phát huy vai trò khác của mình, đưa tri thức đến với người dân, vậy nên hôm nay cô muốn phổ biến pháp luật cho mọi người!

Ít nhất là để mọi người phân biệt rõ ràng giữa tiếp xúc thông thường với quấy rối.

Cô suy nghĩ một chút, cố gắng giải thích theo cách dễ hiểu nhất: "Anh Hoắc Kiêu cứu tôi là hành động tốt, hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch, giúp đỡ mọi người. Anh ấy vì cứu tôi nên có tiếp xúc cơ thể, nhưng không hề có hành vi lợi dụng, sàm sỡ. Điều này cũng giống như bác sĩ nam ở bệnh viện, không thể coi là quấy rối.

Chẳng lẽ chúng ta đi khám, phẫu thuật mà vì bác sĩ là nam, sợ đυ.ng chạm cơ thể mà không cho họ chữa bệnh? Giữa tôi và anh Hoắc Kiêu rất trong sáng, anh ấy không những không cần chịu trách nhiệm gì, mà tôi còn nợ anh ấy ân cứu mạng.

Nếu chỉ vì anh ấy cứu tôi mà bắt anh ấy phải cưới, bồi thường hôn nhân cho tôi, thế chẳng phải tôi là kẻ ăn cháo đá bát, ân đền oán trả sao?

Hơn nữa, nếu lần này tôi và anh Hoắc Kiêu vì lời đồn mà kết hôn, sau này ai còn dám làm việc tốt, cứu người nữa?"

Vài người đi cùng thôn trưởng vẫn chưa hiểu chuyện, nhìn Diệp Vi Vi, thầm nghĩ nếu cứu người mà được vợ đẹp như Diệp Vi Vi thì ai cũng muốn lao vào cứu.

Đàn ông nông thôn lấy vợ đã khó, lấy được vợ là thanh niên trí thức lại càng khó hơn, hầu hết bọn họ không dám mơ mộng.

Nếu Hoắc Kiêu thật sự vì cứu Diệp Vi Vi mà nên duyên vợ chồng, không biết bao nhiêu người ghen tị chết.

Chỉ có thôn trưởng Lục Minh Phát là người từng trải, suy nghĩ sâu xa hơn.

Năm ngoái, khi ông đi họp, nghe nói ở một thôn có tên thanh niên lưu manh sàm sỡ một nữ thanh niên trí thức. Gia đình hắn ta liền làm ầm ĩ, ép nữ thanh niên kia phải lấy hắn ta, khiến người yêu của cô gái kia phải từ hôn. Cuối cùng, cô gái uất ức treo cổ tự tử.