Chương 18

Nhớ đến những chuyện đó, Diệp Vi Vi lại cất những thứ vừa lấy ra từ không gian vào.

Hiện tại, trong tay nguyên chủ có gì, ở điểm thanh niên trí thức đều không phải bí mật.

Vì vậy, tốt nhất là nên khiêm tốn một chút, tránh để lộ bí mật, rước họa vào thân.

Bây giờ mà đến Cung Tiêu Xã mua đồ thì đã muộn, Diệp Vi Vi suy nghĩ một chút, gần núi thì dựa vào núi mà sống, chi bằng lên núi đi dạo một vòng, kiếm ít đặc sản gì đó, thêm ít thịt mang đi.

Nếu có thể săn được một con lợn rừng thì càng tốt, như vậy buổi tối nhà họ Hoắc sẽ có nhiều thịt để tiếp khách, số thịt còn lại chia cho mỗi nhà trong thôn một ít, vừa có thể lấy lòng mọi người, vừa có thể cứu vãn chút hình tượng "lung lay sắp đổ" của nguyên chủ.

=== ===

Thôn Đại Thanh Sơn, cái tên nói lên tất cả, phía sau thôn là ngọn núi Đại Thanh Sơn hùng vĩ.

Ngày thường, khi rảnh rỗi, người dân trong thôn thường rủ nhau đi dạo dưới chân núi, đào rau dại, nhặt nấm, hái quả, nhặt củi...

Hằng năm, cứ vào lúc giao mùa từ thu sang đông, thôn lại tổ chức cho những người khỏe mạnh trong làng cùng đội dân quân lên núi tuần tra, săn bắn. Một mặt là để cải thiện bữa ăn cho mọi người, mặt khác là để xua đuổi thú dữ, không cho chúng xuống núi quấy nhiễu dân làng.

Tuy nhiên, chuyện thú dữ từ trên núi xuống tấn công người dân vẫn thường xuyên xảy ra. Bởi vậy, ngay cả trẻ con trong thôn cũng biết rõ sự nguy hiểm của núi rừng, không được phép bén mảng đến gần.

Thế nhưng, với Diệp Vi Vi mà nói, chút nguy hiểm ấy chẳng đáng để bận tâm.

Tuy dị năng hiện tại của cô không thể so với trước khi xuyên không, nhưng từ nhỏ, cô đã được gia tộc huấn luyện bài bản, ngoài y thuật ra còn học được rất nhiều kỹ năng khác. Bản thân cô vốn đã có võ công, sau khi tiếp quản cơ thể này, cô lại tiếp tục rèn luyện, cải thiện thể chất. Hiện tại, trạng thái của cô rất tốt, có thể một quyền đánh chết một con lợn rừng.

Vì vậy, cô nóng lòng muốn vào núi thử sức.

Nơi mà người khác e ngại, nguy hiểm trùng trùng, với cô chính là một kho báu khổng lồ.

Càng đi sâu vào trong núi, thảm thực vật càng trở nên phong phú, xanh tốt.

Diệp Vi Vi càng đi, càng cảm thấy tinh thần phấn chấn, dị năng hệ mộc đã cạn kiệt đang nhanh chóng được khôi phục.

Dùng tinh thần lực dò xét xung quanh, xác định không có nguy hiểm, cô liền tìm một gốc cây to, ngồi xuống, tập trung tu luyện.

Năng lượng hệ mộc ở đây thật sự rất dồi dào!

Hít vào, thở ra, những điểm sáng màu xanh lục trong không khí thi nhau chui vào cơ thể, khiến cô thoải mái muốn hét lên.

Ngay lúc Diệp Vi Vi đang mải mê tu luyện thì thôn Đại Thanh Sơn lại được phen náo loạn bởi vì cô.

Chuyện là thế này, có người nhìn thấy Diệp Vi Vi một mình đi lên núi, lại liên tưởng đến những lời đồn đại trong thôn, cho rằng cô muốn tìm đến cái chết, liền vội vàng chạy đi báo cho trưởng thôn là Lục Minh Phát.

Nghe xong, Lục Minh Phát ngẩn người.

Ông thầm nghĩ, lúc trước, Diệp Vi Vi không phải vẫn còn đang yên đang lành, còn muốn hẹn hò với Hoắc Kiêu sao? Sao tự nhiên lại thay đổi chóng mặt như vậy?

Chẳng lẽ trước kia đều là giả dối?

Cô gái thành phố này sao mà khó hiểu, thay đổi thất thường thế không biết!

Lục Minh Phát bực bội, chỉ muốn mắng người.

Nhưng dù sao cũng không thể để xảy ra chuyện được, ông vội vàng sai người đi tìm thanh niên trai tráng trong thôn, còn mình thì tức tốc chạy đến nhà họ Hoắc báo tin cho Hoắc Kiêu.

Chuyện vào núi không phải muốn là được, tuy Hoắc Kiêu bị què một chân nhưng muốn vào núi tìm người thì không thể thiếu cậu ta được.

Vừa đến cửa nhà họ Hoắc, Lục Minh Phát đã thấy Hoắc Kiêu một tay bịt mũi, một tay cầm gáo nước, chuẩn bị rửa mặt.

"Hoắc Kiêu, cháu sao thế? Ai đánh chảy máu mũi cháu thế kia?"

Lục Minh Phát thầm kinh ngạc, Hoắc Kiêu mới về làng có mấy ngày, cũng chẳng nghe nói gây thù chuốc oán với ai, sao lại bị đánh?

Hoắc Kiêu không ngờ Lục Minh Phát lại đến vào lúc này, bị bắt gặp bộ dạng chật vật, anh có chút mất tự nhiên. Chẳng lẽ anh lại nói với ông ấy là từ lúc chia tay với Diệp Vi Vi đến giờ anh vẫn luôn bị chảy máu mũi sao?