Chương 33

"Ha ha, cô nghĩ hay quá! Cô tưởng ai cũng có bản mặt lớn như vậy để yêu cầu người khác dành nông cụ cho à."

"Vậy còn gì nữa? Tất cả chúng ta đều bình đẳng, tại sao nhận nông cụ còn phải phân chia cao thấp? Chẳng phải là đang phân biệt đối xử sao?"

"..."

Tiếng bàn tán ngày càng lớn, sắc mặt Lục Minh Tài cũng càng ngày càng khó nhìn.

“Lục Tiểu Lan, còn không mau xin lỗi Thanh niên tri thức Diệp! Nếu còn có lần sau, cô đừng nghĩ làm công tiếp!"

Lục Tiểu Lan thấy cha mình mặt đen, biết ông ta thật sự tức giận, sợ tới mức cũng không dám kiêu ngạo, cúi đầu: "Diệp Vi Vi, xin lỗi."

Chờ Lục Tiểu Lan xin lỗi xong, Lục Minh Tài nhìn về phía Diệp Vi Vi: "Thanh niên tri thức Diệp, lần này đúng là Lục Tiểu Lan sai, cũng là do tôi làm đại đội trưởng không quản tốt nó, cô xem nó hiện tại cũng xin lỗi rồi, cô có thể buông nó ra trước hay không?"

Diệp Vi Vi nghe vậy buông cổ áo Lục Tiểu Lan ra, sau đó còn tốt bụng vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo cô ta, ngữ khí ôn hòa dị thường, "Đại đội trưởng, hôm nay tôi cũng xúc động rồi, thật sự là loại tình huống tương tự này trước đó đã phát sinh quá nhiều lần. Trước kia, thì thôi đi, nhưng bây giờ tôi đã giải trừ hôn ước với Triệu Minh Triết, đồng chí Lục Tiểu Lan này còn nhằm vào tôi như vậy, cũng có chút quá mức rồi."

Trên mặt Lục Minh Tài co rúm vài cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Sau này tình huống này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa."

Diệp Vi Vi một bộ dáng dễ thương lượng, "Tôi tin tưởng đại đội trưởng là người công chính vô tư, khẳng định không biết hành vi của đồng chí Lục Tiểu Lan, nhưng đại đội trưởng, lúc ông quản lý đội sản xuất cũng đừng quên quản lý tốt gia đình, ông nói ông ở phía trước dẫn dắt mọi người chúng ta tích cực lao động, chịu nhiều khổ cực, không ngại vất vả, kết quả trong nhà ra kẻ kéo chân sau, đây không phải bôi đen thanh danh tốt của ông sao? Ông có nhiều công lao hơn nữa cũng không chịu được tai họa như vậy. Ông nói có đúng hay không?"

Lục Minh Tài bị một cô nhóc thuyết giáo trước mặt mọi người, chỉ cảm thấy mặt mũi như bị người ta giẫm lên mặt đất mà chà đạp, nhưng lại bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, ông ta phản bác cái gì cũng không thể nói, ngược lại còn bày ra bộ dạng thụ giáo, tán thành lời nói của Diệp Vi Vi.

"Vi Vi, chúng ta là tiểu bối, cho dù đồng chí Lục Tiểu Lan hôm nay làm sai, em cũng không thể tính lên người đại đội trưởng, nói chuyện như vậy với đại đội trưởng."

Diệp Uyển Uyển nói xong, Diệp Vi Vi lại nhìn Lục Minh Tài với vẻ bất đắc dĩ, "Đại đội trưởng, Vi Vi tuổi còn nhỏ, tính khí nóng nảy, nói chuyện không có đầu óc, bác đừng chấp nhặt với cô ấy."

Diệp Vi Vi giơ tay tát Diệp Uyển Uyển hai cái, đoạn chỉ vào hàm răng dưới đất nói: "Ai cũng biết thế nào là chó cắn áo rách hả? Là thế này đấy!"

=== ===

"Diệp Vi Vi! Cô dựa vào cái gì mà đánh người!" Triệu Minh Triết thấy vết năm ngón tay rõ ràng trên nửa mặt Diệp Uyển Uyển sưng lên như cái bánh bao, nghiêm nghị chất vấn.

Diệp Vi Vi híp mắt hạnh, vung tay hung hăng tát một cái lên mặt Triệu Minh Triết, nhìn Triệu Minh Triết nhổ ra hai cái răng, cùng với dấu bàn tay trên mặt anh ta và Diệp Uyển Uyển giống nhau như đúc, cô hài lòng xoa xoa cổ tay, lực đạo khống chế không tệ, còn tạo thành một cặp đôi.

"A..." Lục Tiểu Lan hét lên, "Diệp Vi Vi, cô dựa vào cái gì mà đánh anh Triệu! Tôi liều mạng với cô!"

Nói xong liền nhào lên cào mặt Diệp Vi Vi!

"Tránh ra! Cô muốn làm gì?!" Lưu Quế Lan vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lục Tiểu Lan muốn đánh Diệp Vi Vi, xông tới đẩy Lục Tiểu Lan ra, bảo vệ Diệp Vi Vi ở phía sau, "Đại đội trưởng, quản tốt con gái nhà ông! Đây là khi dễ nhà lão Hoắc chúng tôi không có ai sao? Còn dám khi dễ con dâu nhà tôi, đừng trách chúng tôi không khách khí!"

"Khi dễ thím dâu của cháu, để chú nhỏ đập nát đầu cô ra!" Tiểu Sơn theo sát bà nội, vừa nói vừa lắc lư nắm đấm nhỏ của mình.

Tiểu Xuyên phía sau lập tức đuổi theo, quơ nắm tay nhỏ, "Đập nát đầu cô ra!"