Chương 49

Diệp Uyển Uyển nhìn rõ người tới, tức giận đến mức hận không thể xông lên đánh cho hắn ta một trận.

Nếu không phải tên vô dụng này làm việc bất lực, bây giờ làm sao cô ta rơi vào thế bị động như vậy!

Còn dám ăn bánh bao của cô ta!

Cô ta còn chưa ăn gì cả!

"Tôn Kim Bảo, anh lấy tiền của tôi, chính là làm việc như vậy sao?" Diệp Uyển Uyển cố nén tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hành động ăn bánh bao của Tôn Kim Bảo khựng lại, sau đó ba hai cái nuốt trọn chiếc bánh bao vào bụng, lấy tay dính dầu mỡ chùi lên người, lúc này mới nói: "Làm sao tôi biết được nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, Hoắc Kiêu đã cứu người trước rồi?"

Nói đến chuyện này, hắn ta còn tức giận hơn cả Diệp Uyển Uyển!

Hiện tại trong thôn Đại Thanh Sơn ai mà không biết Diệp Vi Vi giàu có, trong tay có cả trăm đồng tiền và phiếu, còn có xe đạp và đồng hồ, nếu có thể cưới được cô vợ như vậy, chỉ riêng số tiền đó cũng đủ để hắn ta sống an nhàn sung sướиɠ nhiều năm!

Nhưng kế hoạch đang tốt đẹp, lại bị Hoắc Kiêu phá hỏng!

"Nói tới nói lui, chẳng phải là do anh vô dụng sao!" Diệp Uyển Uyển nghiến răng ken két, ngay cả một tên què cũng không bằng.

Lúc trước cô ta không nên tìm đến tên lưu manh Tôn Kim Bảo này!

Tên này bình thường lười biếng, làm sao có thể so sánh với những người đàn ông cả ngày làm việc trên ruộng được!

Tôn Kim Bảo nhìn Diệp Uyển Uyển với vẻ dò xét, "Sao cô không nói là do cô chọn ngày không tốt? Nếu đổi ngày khác nói không chừng đã không có nhiều chuyện như vậy!"

Diệp Uyển Uyển tức đến bật cười bởi sự vô lại của hắn ta.

Chẳng lẽ làm chuyện xấu còn phải xem ngày hoàng đạo hay sao!

"Nếu đã không làm được, vậy thì trả lại năm mươi đồng cho tôi!"

Tiền trong tay cô ta đều bị Diệp Vi Vi lấy đi, còn nợ Đổng Kiến Hoa một ít, hiện tại trong tay thật sự chẳng còn đồng nào.

Không có tiền, làm gì cũng bất tiện!

Tôn Kim Bảo cười lạnh, "Tiền đã vào túi Tôn Kim Bảo này rồi, cô còn muốn lấy lại, nằm mơ đi!"

Diệp Uyển Uyển nhíu mày, "Sao anh có thể như vậy?"

Tôn Kim Bảo: "Tôi chính là như vậy đấy! Tiền không thể nào đưa cho cô, cô đừng mơ tưởng nữa."

Diệp Uyển Uyển tức giận đến mức muốn xé xác tên trước mặt, nhưng hiển nhiên lúc này không thể trở mặt với hắn ta, nếu tiền tạm thời không lấy lại được, cũng quyết không thể để họ Tôn này dễ chịu.

"Tôi có thể không cần số tiền đó, nhưng anh phải giúp tôi một việc."

"Chuyện gì? Cô định kêu tôi đi đối phó với Diệp Vi Vi?" Tôn Kim Bảo lập tức từ chối, nghe mấy tên bạn kể lại, Diệp Vi Vi ra tay rất mạnh, một cái tát có thể đánh gãy hai cái răng, hai cái tát là bốn cái.

Hơn nữa, cô ta bây giờ còn có Hoắc Kiêu bảo vệ.

Diệp Uyển Uyển vừa nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Tôn Kim Bảo liền biết không thể trông cậy vào hắn ta.

Nhưng mà, cô ta làm sao có thể cam tâm!

"Chẳng lẽ anh cam tâm nhìn Diệp Vi Vi gả cho người khác? Anh không biết Diệp Vi Vi giàu có cỡ nào sao? Ngay cả khi không tính số tiền đang có, mỗi tháng người nhà cô ta còn gửi cho cô ta ba mươi đồng, còn có rất nhiều phiếu nữa. Anh thử nghĩ xem, hiện tại một công nhân chính thức ở huyện thành một tháng lương được bao nhiêu? Chỉ cần cưới được Diệp Vi Vi, cả đời này anh không lo ăn uống, không cần phải xuống ruộng làm việc, mỗi ngày nằm ngủ ở nhà cũng có tiêu không hết tiền!"

Tôn Kim Bảo động lòng.

Nhưng hắn ta vẫn còn chút lý trí.

"Diệp Vi Vi thì tốt thật đấy, nhưng bây giờ cô ta là đối tượng của Hoắc Kiêu, tôi đánh không lại Hoắc Kiêu!"

Diệp Uyển Uyển thầm khinh bỉ Tôn Kim Bảo, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ai bảo anh đi đánh nhau với Hoắc Kiêu? Chỉ cần anh khiến Diệp Vi Vi "gạo chín thành cơm", hủy hoại đời con gái của cô ta, Hoắc Kiêu còn có thể chấp nhận một người phụ nữ như vậy sao? Đến lúc đó, Diệp Vi Vi không phải ngoan ngoãn gả cho anh, cả đời tùy anh nhào nặn sao?"

Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vi Vi, Tôn Kim Bảo bụng dưới nóng ran, "Nói đi, cô muốn tôi làm gì?"