Chương 9

Lý Tĩnh: "Đúng vậy! Hơn nữa tên trộm nào lại trộm tiền lẻ như vậy?"

Trộm cắp không phải là chuyện nhỏ.

Lưu Hướng Tiền - người phụ trách điểm thanh niên trí thức, sợ xảy ra chuyện lớn, vội vàng nói: "Đồng chí Diệp Vi Vi, cô nói chuyện phải có chứng cứ, không thể tùy tiện nghi ngờ người khác."

Diệp Vi Vi vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, là tôi lỡ lời, tôi xin lỗi. Dù sao tôi cũng mới đến đây một thời gian ngắn mà đã bị mất nhiều tiền như vậy, nhất thời nóng lòng nên mới nói vậy."

Hứa Mỹ Quân khinh bỉ nói: "Chuyện này rõ ràng như ban ngày, còn chối cãi gì nữa! Có những người bề ngoài tỏ vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất lại rất xấu xa, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện mờ ám."

Diệp Uyển Uyển bị Hứa Mỹ Quân châm chọc, tức giận đến mức bốc hỏa: "Hứa Mỹ Quân! Đây là chuyện của chị em chúng tôi, liên quan gì đến cô?"

Hứa Mỹ Quân cười lạnh, "Sao nào, cô dám làm mà không cho người ta nói à? Diệp Uyển Uyển, bộ đồ hôm nay của cô là lần trước đi Cung Tiêu Xã mua mới phải không, tôi nhớ rõ mỗi món tận mười lăm đồng đấy!"

Nói xong, Hứa Mỹ Quân nhìn sang Diệp Vi Vi, "Không phải cô muốn biết tiền nong của cô sao lại thiếu à? Đi xem cái rương của cô chị họ tốt bụng kia là biết ngay, cô ta mua không ít thứ đâu."

Nói xong, Hứa Mỹ Quân ngẩng đầu ưỡn ngực như gà trống vừa thắng trận, xoay người rời đi.

Diệp Vi Vi: "Vậy ra, chị họ, những thứ kia của chị, đều là dùng tiền của em mua sao? Chị nói giúp em bảo quản tiền nong, là bảo quản kiểu này sao?"

Diệp Uyển Uyển vội vàng giải thích, "Vi Vi, không phải như em nghĩ đâu..."

"Không phải như em nghĩ thì là như nào? Chị họ nói sợ em tiêu hoang phí nên giữ hộ tiền nong, em vì tin tưởng mới đồng ý, kết quả xuống nông thôn chưa được hai tháng, tiền nong của em đã vơi đi nhiều như vậy! Phải biết rằng, từ khi đến đây, em chưa từng mua một bộ quần áo mới, chưa từng mua một mảnh vải, ngoại trừ chị nói muốn bồi bổ cho anh Minh Triết, em cắt thịt ba lần, còn lại em đều ăn chung ở chung với mọi người, chưa từng tiêu một đồng nào cho bản thân! Chị họ, đây là cách chị đối xử với lòng tin của em sao?"

"Chị... Chị..."

Diệp Uyển Uyển cuống đến mức nước mắt rơi lã chã, dáng vẻ ủy khuất như con dâu bị mẹ chồng bắt nạt.

"Diệp Vi Vi, cô đừng quá đáng! Không phải chỉ là mấy chục đồng với mấy tấm phiếu thôi sao! Thời gian qua Uyển Uyển đối xử tốt với cô như vậy, chăm sóc cô mọi bề, chẳng lẽ không bằng chút tiền ấy sao?"

Đổng Kiến Hoa thấy Diệp Uyển Uyển tủi thân, nhịn không được lên tiếng bênh vực.

Diệp Vi Vi liếc xéo, "Tôi nào biết thanh niên trí thức Đổng giàu có như vậy, đã không coi chút tiền ấy ra gì, vậy anh trả thay cho Diệp Uyển Uyển đi. Tổng cộng 77 tệ 6 hào 2 xu với 15 cân phiếu gạo, 8 tấm phiếu vải, 2 tấm phiếu đường."

Thấy Diệp Vi Vi chìa tay ra, Đổng Kiến Hoa lùi lại một bước, định từ chối, nhưng bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Diệp Uyển Uyển, tinh thần trượng nghĩa bỗng trỗi dậy, lớn tiếng nói: "Trả thì trả! Cô đợi đấy!"

Hơn bảy mươi tệ, gần bằng bốn tháng lương của một công nhân bình thường, lúc móc tiền ra, Đổng Kiến Hoa cũng thấy xót ruột, tiền bạc phiếu má trong tay lập tức vơi đi phân nửa.

Phiếu đường anh ta không có, phải đi vay người khác.

Dù vậy, anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ Diệp Vi Vi kia ức hϊếp Diệp Uyển Uyển.

Diệp Uyển Uyển thật đáng thương, lại có đứa em họ không biết điều, so đo tính toán như Diệp Vi Vi!

Đổng Kiến Hoa ném tiền lên giường gạch, "Tiền nong sòng phẳng, đưa cô!"

Diệp Vi Vi chỉ liếc mắt đã biết đủ chưa, cất tiền đi, sau đó nhìn Diệp Uyển Uyển, "Chị họ, tiền nong chúng ta đã rõ ràng, còn những chuyện khác, em cũng lười so đo, sau này ai lo phận nấy."

Mắt Diệp Uyển Uyển lóe lên vẻ thâm độc, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng ủy khuất, "Vi Vi, chị là chị họ ruột của em, em... em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"

Diệp Vi Vi cứ thế yên lặng nhìn màn kịch của cô ta, chỉ thiếu nước viết lên mặt bốn chữ "Đừng chọc tôi nữa".