Chương 24: Thay Triệu Mẫn ra mặt.

Thấy Hạ Ninh rất nhỏ gầy, Mã Tố Tố liền hỏi: "Cha mẹ em đâu? Tại sao lại để một cô bé như em làm kinh doanh?

Hạ Ninh: "Tôi đã lớn rồi, không phải chuyện gì cũng dựa vào cha mẹ."

Chị ta thực sự rất ngạc nhiên trước lời nói của cô gái này.

Mã Tố Tố: "Được rồi, em muốn ký thế nào? Chị ký cho em."

Chẳng lẽ chị ta phải nhìn một cô bé cỡ tuổi Hạ Ninh biết đọc hiểu, còn biết quy tắc kinh doanh sao?

Kết quả là, Hạ Ninh đã mượn giấy bút, viết cho chị ta một bản thỏa thuận, chị ta suýt chút nữa ngoác mồm kinh ngạc.

Theo thỏa thuận, Mã Tố Tố bây giờ phải thanh toán trước 10 đồng 5 xu!

Mã Tố Tố cảm thán, vừa mở miệng liền mất 10 đồng!

“Cô bé, em tên Hạ Ninh à!”

Tên Hạ Ninh được ký ở phía trên.

Hạ Ninh gật đầu.

Mã Tố Tố: "Được rồi, thấy em nghiêm túc như vậy, chị sẽ ký thoả thuận này, đưa 10 đồng 5 xu trước, chị muốn ngày mai nhận được hàng luôn!"

Nói xong, chị ta dừng lại một chút, hỏi: "Sao em lại ghi ngày 30 tháng 3?"

Hôm nay là ngày 26, không cho cô thời gian thì sao cô có thể làm được?

Hạ Ninh: “Chị Mã, nếu chị không cho tôi thời gian, làm sao tôi có thể sản xuất hàng và giao cho chị được?”

Mã Tố Tố: “Trong nhà không có hàng sao?”

Hạ Ninh: “Trong kho có một ít, nhưng không nhiều."

Mã Tố Tố: "Ngày 30 thì quá lâu, nhiều nhất là ngày 29."

Hạ Ninh suy nghĩ một chút, nếu cô tìm người giúp đỡ thì cũng không phải là không có khả năng.

Mã Tố Tố: "Những thứ khác có thể theo ý em, nếu ngày giao hàng không thể theo ý chị, thỏa thuận của chúng ta coi như không tính."

Hạ Ninh: "Được, vậy đổi thành ngày 29 đi."

Hôm nay trì hoãn như vậy, buổi trưa Hạ Ninh không trở về thôn Lạc Thạch, dù sao cũng là một chặng đường dài.

Trời chưa sáng đã ra ngoài, giữa trưa vẫn chưa về?

Chu Tuấn Dân không khỏi nhìn thật sâu bên ngoài.

...

Trưa hôm nay, Hồ Tú Chi làm hai đĩa cá hấp, bà nhờ Triệu Mẫn đưa cá cho Chu Tuấn Dân.

Lần này Triệu Mẫn không muốn đi, nhưng Chu Thụ đang ở nhà, cô ta đành phải đi đến bên cạnh Chu Thụ, thấp thỏm nói: "Cha, cha cùng con đi đến chỗ của anh ba đi."

Ánh mắt Chu Thụ quét trên mặt Triệu Mẫn một lần.

Triệu Mẫn sợ hãi: "Cha, cha không biết đâu, hai lần đến đó, con đều bị chị dâu ba bắt nạt, bây giờ con không dám đến đó nữa."

Chu Thụ: "Con bé đã làm gì con?"

Triệu Mẫn đưa tay ra: "Cha, cha xem, tay con bị chị ấy đánh."

Trên tay cô ta có một vết sẹo, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.

Cũng có thể nhìn ra đây là một vết sẹo mới.

Chu Thụ: "Có chuyện gì? Tại sao con bé lại đánh con?"

Triệu Mẫn: "Bởi vì con quan tâm anh ba nên chị ấy ghen, nói rằng, nếu con lại đưa đồ ăn cho anh ba thì chị ấy sẽ không phải nấu ăn nữa, chờ con làm là được rồi."

Chu Thụ nhíu mày, lập tức đứng dậy.

Hồ Tú Chi nhanh chóng ngăn cản: "Ông đừng tức giận, A Mẫn, con có chuyện gì vậy? Mẹ đã bảo con đừng nói, con nói làm gì?"

Một bên vừa nói vừa trừng mắt nhìn Triệu Mẫn, như thể ủy khúc cầu toàn, để gia đình hoà thuận vạn sự.

Chu Thụ cảm thấy con gái được người phụ nữ như Hồ Tú Chi giáo dục sẽ không làm gì sai.

Mà Hạ Ninh lại không cha không mẹ, sở dĩ bọn họ nguyện ý tiếp nhận Hạ Ninh hoàn toàn là bởi vì sức khỏe của con trai không tốt, bằng không, sao có thể đến lượt Hạ Ninh?

Chu Thụ: "Cha đi cùng con.”

Là cha dượng, bây giờ Chu Thụ phải cư xử như cha dượng.

Triệu Mẫn nhìn về phía Hồ Tú Chi.

Hồ Tú Chi gật đầu với cô ta.

Hôm qua con gái chạy về khóc, đúng lúc ở nhà không có ai, bà lại vuốt thêm vào chỗ có vết xước nhỏ trên tay con gái, dặn dò con phải làm thế nào.

Hôm nay để Chu Thụ thay Triệu Mẫn ra mặt.

Triệu Mẫn đi theo Chu Thụ, trong lòng thầm nghĩ, lần này, cô ta muốn xem Hạ Ninh sẽ xử lý tình huống này như thế nào.

Cô ta muốn Hạ Ninh không chống đỡ được.

Nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài đến gần, Chu Tuấn Dân vội vàng nhìn ra ngoài.

Đột nhiên anh cảm thấy mình có chút ngốc, Hạ Ninh đạp xe ra ngoài, làm sao có thể đi bộ trở về.

Tuy nhiên, Chu Tuấn Dân hơi cau mày khi nhìn thấy cha mình và Triệu Mẫn đang đi cùng nhau.

Triệu Mẫn vừa tới cửa, lập tức dừng lại.

Dáng vẻ đó, giống như bị doạ không nhẹ, không dám tiến về phía trước.

Trên thực tế, cô ta đã nhìn thấy Chu Tuấn Dân đang nhìn về phía bọn họ.

Dù sao cô ta cũng cần mặt mũi, bị Chu Tuấn Dân cảnh cáo mấy lần, nếu cô ta tới đây lần nữa, chắc chắn sẽ không thể giữ được mặt mũi nữa.

Chu Thụ vừa bước vào đã cau mày, bởi vì sân vốn sạch sẽ giờ đã đầy rác!

Vẻ mặt của ông lập tức tối sầm lại.

Ông biết đống rác này là rác do nhà chú Cẩu vứt đi.

Chu Thụ đi vào, nhìn thấy trên tay con trai cầm quyển sách, lại không thấy Hạ Ninh.

Ông hỏi: "Có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có nhiều rác như vậy?"

Lúc này Hạ Ninh đang đạp xe từ bên ngoài đi vào.

Cô vừa dừng lại đã nghe được lời nói này của Chu Thụ.

Chu Tuấn Dân cũng cau mày, Hạ Ninh muốn loại vật có ích này, nhưng quả thực đây là rác rưởi bị người khác vứt đi!

Khi Chu Thụ quay lại thì thấy Hạ Ninh đang xuống xe đạp của con trai mình.

Với thân hình nhỏ bé như hiện tại, cô dám đạp xe đi loanh quanh bên ngoài?

Không cần phải đợi, lát nữa ném xuống mương!

Nhìn thấy Hạ Ninh, mục tiêu của Chu Thụ liền đổi hướng, ông nhìn thẳng vào Hạ Ninh: "Những thứ rác rưởi này là sao?"

Tim Hạ Ninh đập thình thịch, nếu Chu Thụ biết những thứ này là cô mua về, chắc chắn ông sẽ để mình vứt chúng đi.

Vốn dĩ Chu Thụ sẽ không tới đây, bởi vì trong nguyên tác, Chu Thụ cực kỳ yêu thương con trai út của mình, mỗi lần tới đây, ông sẽ thấy cảnh thương tình, cho nên, ông không dám tới nữa.

Hạ Ninh nhìn đôi mắt cao của Triệu Mẫn, nhìn như đang xem kịch hay ở bên cạnh, cô biết, chính là Triệu Mẫn gọi người tới.

Chu Thụ: "Cha hỏi, những thứ này là chuyện gì xảy ra? Con không biết sao?"

"Con muốn những thứ này." Chu Tuấn Dân mở miệng nói.

Hiện tại, Hạ Ninh là người giải độc cho anh, nếu lúc này cha anh biết Hạ Ninh mang những thứ này vào, nhất định sẽ ép Hạ Ninh đem ra ngoài vứt đi.

Hơn nữa, anh biết Hạ Ninh bây giờ muốn kinh doanh.

Vừa nghe con trai mang vào, Chu Thụ hỏi Chu Tuấn Dân: “Con cần những thứ này để làm gì?”

Triệu Mẫn nghĩ đến chiếc kẹp tóc mà cô ta muốn trước đây, hình như được làm từ những vật liệu này!

Vậy chắc chắn không phải là của Chu Tuấn Dân, mà là của Hạ Ninh.

Bằng không, cô ta cầm đồ của Chu Tuấn Dân, Hạ Ninh cần gì phải gấp như vậy?

Hơn nữa, cô ta cũng không tin Chu Tuấn Dân sẽ làm được thứ các cô gái muốn.