Chương 26: Em quá gầy.

Chu Thụ cau mày, rõ ràng là lão tam thiên vị Hạ Ninh.

Ông cảm thấy có lỗi với con trai mình, đương nhiên không muốn tranh cãi với anh vào lúc này.

"Lời cha vừa nói, con có đồng ý không?" Chu Thụ nhìn Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn trăm lần không đồng ý, nhưng cô ta không thể chứng minh vết sẹo này là do Hạ Ninh gây ra, dù vốn dĩ cô ta muốn hãm hại Hạ Ninh.

Hạ Ninh cũng không cãi lộn, cô nhìn Chu Thụ đưa Triệu Mẫn đang mang theo vẻ mặt không phục ra ngoài, sau đó quay người lại nhìn Chu Tuấn Dân, đôi mắt sáng ngời của cô gặp ánh mắt sâu như ao lạnh của anh, Hạ Ninh nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."

Chu Tuấn Dân chỉ nhẹ nhàng nói: "Sự thật như thế nào, tôi có mắt sẽ nhìn."

Hạ Ninh: "Mặc kệ thế nào, tôi cám ơn anh trước, anh vừa mới giúp tôi..." Nói đến đây, Hạ Ninh nhìn đống da vụn bên cạnh.

Lời cảm ơn của cô, hóa ra là để cảm ơn anh vì đã thay cô là người mua rác.

Chu Tuấn Dân: "Em vẫn nên mau chóng xử lý đống này đi... càng sớm càng tốt.”

Kém chút nữa anh đã nói là đống rác rưởi này.

Nhưng bởi vì những thứ này đặc biệt hữu dụng với Hạ Ninh, nên anh vẫn lược bỏ hai chữ rác rưởi.

Hạ Ninh gật đầu: "Anh yên tâm, đống đồ này sẽ sớm tiêu hóa hết, nhưng mà..."

Lúc này, Hạ Ninh ngẩng đầu lên, trong mắt có nan giải: "Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh."

Chu Tuấn Dân: "Có chuyện gì vậy?"

Hạ Ninh: "Tôi đã nhận được một đơn hàng, nhưng tôi sợ một mình mình không thể hoàn thành được, tôi cần người giúp đỡ."

Chu Tuấn Dân hơi nhíu mày, Hạ Ninh muốn anh giúp đỡ công việc?

Hạ Ninh liếc mắt nhìn thấu tâm tư của anh: “Đừng hiểu lầm, tôi không để anh giúp tôi làm việc, mà là tôi cần tìm người giúp tôi làm việc, có thể họ sẽ làm việc ở đây, đến lúc đó ..."

Bởi vì Chu Tuấn Dân đã nói rất rõ ràng, anh cần yên tĩnh, không muốn người khác quấy rầy.

Chu Tuấn Dân nhìn ra sự thấp thỏm trong mắt Hạ Ninh, một cô bé 13 tuổi phải tiếp nhận một việc rất không phù hợp với lứa tuổi của mình, Chu Tuấn Dân nói: “Em muốn tìm người giúp đỡ thì có thể, nhưng cố gắng nói nhỏ thôi, đừng quấy rầy tôi."

Hạ Ninh lập tức nói: "Tôi cam đoan sẽ không làm phiền anh."

Bởi vì Hạ Ninh đã nhận việc của Mã Tố Tố, đã nhận tiền đặt cọc, đương nhiên phải làm được hàng, cô cần tăng năng suất lao động.

Chu Tuấn Dân: "Trước hết, em vẫn nên nấu thuốc để giúp tôi đứng dậy đi."

Hiện tại anh cần phải nhanh chóng bình phục, không thể trông ốm yếu như vậy được, chỉ khi cơ thể anh bình phục mới có thể giải quyết được nhiều việc.

Hạ Ninh: "Được rồi, ngay bây giờ tôi sẽ nấu thuốc cho anh."

Tốc độ của Hạ Ninh rất nhanh, vừa nấu thuốc vừa xào rau.

Đầu tiên, cô đưa thuốc cho Chu Tuấn Dân, sau đó bưng món rau xào lên.

Hai món ăn thanh đạm, khẩu vị không giống hôm qua.

Nhưng bắt đầu ăn đã thấy sướиɠ miệng.

Chu Tuấn Dân: "Làm thế nào mà em học được cách nấu những món ăn ngon như vậy?"

"Cuối tuần..." Hạ Ninh suýt nữa buột miệng, nói ra cô thường nấu ở nhà vào cuối tuần, nhưng cô chợt nhận ra rằng, vừa nhắc đến nấu nướng, cô vậy mà quên mất hiện tại mình đang ở đâu.

Có thể thấy rằng, cô rất thích nấu nướng vào cuối tuần.

Chu Tuấn Dân nhìn cô hai lần.

Hạ Ninh nói: “Xem cha tôi nấu."

Dù sao thì cuối tuần ba cô cũng sẽ về nhà.

Đáng tiếc, cô không thể quay lại thế giới cũ, không biết ai đang hưởng bộ bình hoa trị giá mấy vạn nhân dân tệ của cô.

Hạ Ninh cụp mi xuống.

Thấy cô buồn bã như vậy, rơi vào trong mắt Chu Tuấn Dân, dường như cô đang nhớ người cha đã khuất của mình.

Chu Tuấn Dân cảm thấy nhắc đến chuyện buồn của người khác là không tốt nên đổi chủ đề: “Sau này em nên ăn nhiều một chút, em gầy quá."

Hạ Ninh nhất định phải điều chỉnh thân thể của mình, từ khi Hạ Chính Quốc chết, bà nội Hạ mỗi ngày đều kiểm soát chế độ ăn uống của bọn họ, không cho cô ăn, chỉ cho cô làm việc, cô làm việc như trâu, nhưng chỉ có thể ăn như chuột, có thể lớn lên sao?

Nhưng cô hiểu rất rõ đồ ăn, cái gì có lợi cho cơ thể, ăn vào mùa nào có thể giúp tăng cường thể chất, đây đều là những thứ cô rất quen thuộc.

Có người bị bệnh muốn đi tìm bác sĩ uống thuốc, mà Hạ Ninh cảm thấy thuốc có ba phần độc, nếu tình trạng cho phép, cô càng muốn dùng liệu pháp ăn kiêng để giải quyết vấn đề thân thể mình.

Hơn nữa, nếu chú ý rèn luyện thân thể thì sẽ không xuất hiện các loại mao bệnh, ngoài ra, điều chỉnh tốt chế độ ăn uống, ăn ba bữa đúng giờ, con người sẽ không gặp nhiều vấn đề như vậy.

Có vẻ như cô đã đi quá xa, Hạ Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, cô vừa định bưng bát đi rửa thì Chu Tuấn Dân đã bưng bát đĩa trước cô một bước.

Hạ Ninh không nghĩ Chu Tuấn Dân lại nhanh như vậy.

Chu Tuấn Dân: “Chỉ cần cơ thể có thể cử động, tôi sẽ rửa bát.”

Hạ Ninh nhún vai, dù sao cô cũng không cần phải tự mình làm việc, bớt việc cũng vui vẻ.

Nghĩ đến việc mình phải giao hàng cho Mã Tố Tố càng sớm càng tốt, Hạ Ninh liếc nhìn ra ngoài, vẫn chưa nhìn thấy Hạ Tuyết và Hạ Khải.

Cũng may, lúc này có hai đầu củ cải nhỏ đi tới.

Hạ Tuyết vui vẻ hô: “Chị cả.”

Hạ Khải vừa nhìn thấy Hạ Ninh liền nói: "Bọn em vừa đi đến thôn đại đội.”

Hạ Ninh giơ ngón tay cái lên: "Đúng vậy, nếu bị bắt nạt thì phải để cho người khác biết, chỉ có mạnh mẽ mới không bị người khác bắt nạt."

Hạ Khải: "Bà Hạ thật đáng ghét."

Từ khi biết chị cả gọi bà nội như vậy, cậu liền gọi bà nội Hạ như vậy ở bên ngoài.

Hạ Tuyết giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.

May mắn thay, không có ai khác ở đây.

Hạ Khải: "Sợ cái gì? Đây là nhà của chị cả mà."

Lúc này, cậu nhanh chóng hỏi Hạ Ninh: "Chị, khi nào bọn em có thể ở với chị?"

Hạ Ninh: "Chờ thêm mấy ngày nữa "

Nói đến đây, Hạ Ninh nói: "Gần đây chị đã nhận một công việc, có thể kiếm tiền, nhưng chị cần giúp đỡ."

Hạ Tuyết vội vàng nói: "Chị cả, để bọn em giúp chị."

Hạ Ninh hỏi: "Bà Hạ còn để các em đi nhặt gấp đôi khoai lang?"

Hạ Khải gật đầu nói: "Vâng, ngày nào cũng bắt bọn em đi nhặt."

Hạ Ninh: "Đợi thêm mấy ngày nữa, chị phải làm hàng để giao cho người ta."

Cô mang kẹp tóc ra, để vào cái túi đen.

Vừa nhìn thấy chiếc kẹp tóc, Hạ Tuyết liền đau lòng.

Hạ Khải tức giận nói: "Chị không biết đâu, Hạ Cúc Cúc cướp chiếc kẹp tóc của chị hai rồi."

Tuy chiếc kẹp tóc không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Hạ Ninh nghe xong vẫn rất không vui.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Hạ Tuyết, Hạ Ninh nói: "Không sao đâu, chị sẽ cho em một đôi khác."

Nhưng Hạ Tuyết lắc đầu nói: "Chị ơi, em không muốn nữa, tí nữa sẽ lại bị cướp.”

Cô bé thà để đồ ở chỗ chị cả, không muốn lại bị người khác cướp mất.

Hạ Ninh nhíu mày, tiền thì vẫn phải kiếm.

"A Tuyết, em đi tìm em Thỏ và thím Yêu đến đây, nói là chị đang tìm họ, bây giờ chị sẽ nấu món gì đó ngon cho em."

Hạ Tuyết lập tức gật đầu, chạy ra ngoài.

Cô bé nhanh chóng tìm thím Yêu và em Thỏ tới.

Thím Yêu là hàng xóm của họ, là một người tốt nên Hạ Ninh định nhờ thím ấy giúp đỡ.

“Hạ Ninh, cháu đang tìm thím à?” Thím đi tới cửa, lớn tiếng hỏi.

Hạ Ninh lo Chu Tuấn Dân tức giận, vội vàng làm động tác im lặng, đi tới nói: "Thím Yêu, là thế này, gần đây cháu nhận được một mẻ đồ thủ công nhỏ, nhưng cháu không thể tự mình hoàn thành được, vậy nên cháu muốn nhờ mọi người giúp đỡ."

"Thân thể cháu nhỏ bé như vậy, còn muốn làm việc chân tay?"