Chương 28: Chúc anh may mắn

Sau khi làm việc chăm chỉ, cuối cùng Hạ Ninh đã làm đủ số hàng, hàng của Mã Tố Tố, mẫu hàng mới cho chị gái bán vỉa hè, các đơn từ các cửa hàng lớn đều đã hoàn thành.

Vì sau này sẽ có thêm nhiều người giúp đỡ mình, Hạ Ninh hiện tại không dám định giá quá thấp.

Trong hai ngày, thím Yêu kiếm được 7 đồng từ chỗ Hạ Ninh.

Nhận được tiền thật, thím càng vui mừng hơn.

Có thể tìm được công việc tốt như vậy ở đâu chứ?

Thím vui vẻ nói: “A Ninh, sau này nếu con có việc gì thì cứ gọi thím tới, thím nhất định sẽ giúp con hoàn thành công việc.”

Hạ Ninh gật đầu nói: "Vâng, sau này con nhất định sẽ tìm thím giúp đỡ.”

"Vậy, một lời đã định, ngày mai có thể làm việc gì không?"

Hạ Ninh: "Chiều mai thím qua đây xem thử."

Hạ Ninh thật sự không còn nhiều nguyên liệu để làm kẹp tóc, cho dù hai ngày này cũng không tiêu tốn nhiều phế liệu.

Cơ thể của Chu Tuấn Dân đã có chuyển biến lớn, anh cảm thấy đi lên thị trấn cũng không có vấn đề gì.

Vì vậy, anh dự định lúc Hạ Ninh lên thị trấn, anh sẽ đến trường một chuyến.

Hạ Ninh khẽ cau mày: “Mặc dù tôi không nên phản đối chuyện anh muốn làm, nhưng chất độc trong người anh còn chưa thanh trừ triệt để, nếu như anh ra ngoài vào lúc này thì sẽ bị đối phương phát hiện, chỉ sợ anh sẽ gặp rắc rối..."

Chu Tuấn Dân: "Bây giờ tôi phải quay lại trường để báo danh, nếu không tôi sẽ không thể tham gia kỳ thi đại học."

Lúc này Hạ Ninh mới nhớ ra, kỳ thi đại học diễn ra vào tháng 7, anh phải đăng ký vào cuối năm trước.

Nhưng...

"Lúc này chạy đi báo danh còn theo kịp không?"

Chu Tuấn Dân: "Theo kịp, cuối năm ngoái tôi đã nhờ người báo danh hộ tôi, nhưng tôi cần phải đi nói rõ ràng với thầy giáo để xem năm nay có thể tham gia kỳ thi không."

Hạ Ninh: "Ra là vậy."

Chu Tuấn Dân: "Sáng mai chúng ta cùng đi nhé."

Anh chỉ có một chiếc xe đạp.

Hạ Ninh không quan trọng, chỉ cần cô có thể đi xe đạp là được.

Nhưng Hạ Ninh định ra ngoài sớm hơn: “Nhưng tôi phải ra ngoài rất sớm, vậy anh...”

Hạ Ninh vừa nói xong, Chu Tuấn Dân liền nói: “Sáu giờ đi ra ngoài.”

Anh đạp xe nhất định là nhanh hơn Hạ Ninh, Hạ Ninh thường phải ra ngoài lúc năm giờ, dù sao cô cũng thấp, không thể đạp xe như cách của người bình thường, cô quá nhỏ gầy nên không thể đạp hết một vòng, chỉ có thể đạp được nửa vòng, cô rất mệt và mất thời gian.

Bây giờ cô hoàn toàn bị cơ thể đậu nhỏ này liên lụy.

Ngày hôm sau, lúc năm giờ, Hạ Ninh đã thức dậy, nấu bữa sáng cho Chu Tuấn Dân trước.

Hạ Ninh hái rau trong sân, đập một quả trứng.

Rau xanh và canh trứng được đặt trước mặt anh, có mùi thơm rất nhẹ, Chu Tuấn Dân hỏi: “Dầu gì mà thơm thế?”

Hạ Ninh: “Là dầu mè tôi làm.”

Chu Tuấn Dân có chút kinh ngạc: “Chính em làm?”

Hạ Ninh: "Tôi nhìn thấy hạt mè nên giã một ít làm dầu.”

Tuy rằng nhìn qua thì đơn giản, nhưng mùi vị rất ngon.

Sau khi ăn xong bát canh nóng hổi, Chu Tuấn Dân cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều, đứng dậy vận động.

Ít nhất là một năm anh đã không lên thị trấn, lần trước lên thị trấn, cha anh tìm được một chiếc xe đẩy, trực tiếp kéo anh ra ngoài, khi đến thị trấn, ông lại thấy một chiếc xe khác, sau vài lần rẽ ngoặt, ông mới đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra.

Thật không ngờ, bản thân anh không bị bệnh mà lại bị trúng độc.

Anh thông minh quá sẽ bị thông minh hại, từ nhỏ anh đã thích xem các thám tử giải quyết các vụ án, nhưng cuối cùng anh lại chìm sâu vào đó mà không hề nhận ra, chuyện này với anh mà nói, quả thực không thể chấp nhận được.

Vì vậy, anh phải khiến đối phương mất cảnh giác.

Hạ Ninh hỏi: “Bây giờ chúng ta ra ngoài được chưa?”

Bọn họ không có nhiều thời gian như vậy, nếu để người bên Chu Thụ biết hai người đều đi vắng thì sẽ có phiền phức.

Chu Tuấn Dân: “Chúng ta đi thôi.”

Người cao xe lớn quả thực có khác biệt, đôi chân dài của Chu Tuấn Dân có thể đạp một vòng tròn, chạm vào chân Hạ Ninh mười lần.

Người đi bộ có cảm giác như một cơn gió mạnh, nhưng Hạ Ninh ngồi xe lại có cảm giác như bị động kinh.

Cô ngồi ở phía sau, khi gió thổi qua, cô liền đặc biệt cảm thán!

Về thời gian, cũng có khoảng cách, cô phải mất hơn hai tiếng để đi từ thôn Lạc Thạch đến thị trấn, vì vậy cô phải rời nhà lúc năm giờ sáng.

Kết quả Chu Tuấn Dân chỉ đi hơn một tiếng, khoảng bảy giờ đã đến nơi.

Khi đi vào ngõ nhỏ, Chu Tuấn Dân nói với Hạ Ninh: "Chúng ta tách nhau ở đây, chờ một lát, ở đây đợi nhau."

Hạ Ninh không biết sẽ mất bao lâu, nên cô hỏi: "Vậy anh cần đi bao lâu? Tôi sẽ khống chế thời gian của mình một chút. "

Chu Tuấn Dân nhìn thân hình giống như hạt đậu của Hạ Ninh, trong tay cầm một cái túi lớn như vậy, mím môi dưới nói: "Không sao đâu, tôi sẽ đợi em ở chỗ này, đến lúc đó em thấy người đội mũ thì sẽ biết đó là tôi."

Hạ Ninh bật cười, sáng sớm anh đã mang một chiếc mũ đặt ở trước xe đạp của mình, chỉ là để tai mắt người khác không phát hiện ra!

Nhưng thật ra anh có ý tưởng này cũng không tồi, ít nhất hiện tại có thể nhiễu loạn sự chú ý của người khác.

Hạ Ninh gật đầu: “Chúc anh thành công.”

Chu Tuấn Dân gật đầu, lập tức đạp xe rời đi.

Hạ Ninh giao hàng cho chị gái ở vỉa hè trước.

"Ây da, cô bé, sao lúc này em mới tới, tôi hết hàng rồi."

Hạ Ninh cười nói: "Không phải em mang cái này tới cho chị sao?"

Trần Băng đặt mua mẫu đầu tiên của Hạ Ninh, sau đó là mẫu thứ hai.

Hạ Ninh giao tất cả hàng cô ấy đặt, kết toán một chút, tổng cộng là 20 đồng.

Trần Băng: "Tôi muốn đặt thêm một ít." Người dân ở các làng lân cận đều đến chỗ cô ấy mua đồ, giá thành của quầy hàng trên vỉa hè của cô ấy tương đối thấp, vì vậy, giá ban đầu là 7 xu, cô ấy chỉ tăng thêm 3 xu.

Ngày càng có nhiều người đến mua hàng của cô ấy, cửa hàng cũng phải trả thêm các loại phí thuê mặt bằng, những người khác tăng thêm 5 xu, việc kinh doanh hơi chậm.

Nhưng không thể mua hàng ven đường thì người ta sẽ vào cửa hàng để mua.

Trần Băng cảm thấy có chút đau lòng.

Rõ ràng tiền đã tới tay nhưng lại không cần, đẩy nó ra vô ích.

Cho nên khi nhìn thấy Hạ Ninh, cô ấy tự nhiên muốn đặt thêm.

Nhưng Hạ Ninh không còn có thể hoạt động như trước nữa.

“Chị gái, nếu chị muốn đặt đơn mới thì bây giờ phải ký thoả thuận."

Hôm nay lúc ra ngoài, Hạ Ninh đã mang theo giấy bút.

Trần Băng sửng sốt một chút, hỏi: "Còn cần thỏa thuận gì nữa?"

Hạ Ninh: "Thỏa thuận đặt hàng, nếu đơn hàng của chị vượt quá 100 đôi, chị phải ký thỏa thuận và đặt cọc trước 30%."

"Cái gì? Còn phiền toái như vậy? Cô bé, làm như lúc trước không phải tốt hơn sao?"

Hạ Ninh khẽ mỉm cười nói: "Cũng có thể, nếu chị không muốn đặt cọc, chị chỉ có thể đặt mua 50 mươi đôi một lần, nếu chị muốn em giao mỗi lần 50 đôi, vậy thì không cần phải ký loại thỏa thuận này."

Hạ Ninh lấy thoả thuận mình đã ký với Mã Tố Tố trước đó, nói : "Chị xem, đây là thoả thuận của chúng em và người khác, làm ăn thì phải có thỏa thuận, bằng không, nếu em giao hàng mà chị không muốn, vậy chẳng phải là chúng em đã tốn công rồi tốn nguyên liệu sao? Chị nghĩ xem có đúng không?"