Chương 6: Em gái rẻ tiền

Chu Tuấn Dân: "..."

"Tôi đỡ anh." Hạ Ninh ngẩng đầu, đôi mắt thanh thuần nhìn Chu Tuấn Dân, một giây sau, Hạ Ninh phát hiện có gì đó không bình thường, cô vừa xuyên qua, vẫn chưa thích nghi được với hình thể, hiện tại hạt đậu nhỏ này lại vô thức vươn tay ra giúp đỡ người khác, nhưng hành động vô thức này lại khiến tay trái của cô chạm vào thứ không nên chạm vào.

"Không cần em đỡ, tôi có thể..." Chu Tuấn Dân kéo tay cô ra, bước nhanh ra ngoài, giống như phía sau có một con quái vật nhỏ.

Hạ Ninh: "..."

Cô thu tay về, nhìn bàn tay khô gầy của mình, cô vừa chạm vào mông anh và...

Vẫn tốt, thể trạng của cơ thể rất tốt!

Khoảnh khắc cô đυ.ng phải chỗ kia, có thứ gì đó vểnh lên một chút.

Đời trước Hạ Ninh chỉ biết kiếm tiền, cô ba mươi mốt tuổi, chưa từng yêu ai, nhưng cô cũng không xa lạ gì với những câu chuyện khiêu da^ʍ.

Sau khi bị người bạn thân háo sắc của mình lôi kéo, xem vài lần, hành động vừa rồi cộng với nét mặt của Chu Tuấn Dân lập tức khiến cô cảm thấy làm cô vợ nhỏ của anh không phải là một ý tưởng tồi.

"Anh trai, em mang đồ ăn ngon cho anh nè.” Trên tay Triệu Mẫn cầm một chiếc giỏ trúc, phủ một tấm vải thô màu xanh, đứng ở cửa, đưa mắt nhìn chung quanh.

Hạ Ninh nhìn Triệu Mẫn, nghĩ nghĩ.

Đây là em gái rẻ tiền của nam chính!

Thời điểm nguyên chủ chết, cô ta cũng phí không ít công sức.

Mẹ của Chu Tuấn Dân đã qua đời sáu năm trước, năm ngoái cha anh mới cưới goá phụ Hồ Tú Chi, khi Hồ Tú Chi cưới, bà ta còn mang theo một cô con gái rắc rối, chính là Triệu Mẫn trước mặt.

Triệu Mẫn đã thích Chu Tuấn Dân ngay từ ngày đầu tiên đến nhà họ Chu.

Nhưng mẹ cô ta muốn gả cho cha anh, cô ta cũng không có cách nào ngăn cản, khi đi theo mẹ, cô ta không muốn đổi họ, không muốn bị gọi là Chu Mẫn nên vẫn gọi là Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn buộc tóc thành hai búi dày, còn thời thượng cài hoa dại hái ven đường, trên người mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt mát mẻ, váy đen, phối hợp với một đôi giày bằng nhựa trong suốt, đây là món phụ kiện phổ biến nhất của các cô nàng giàu có ở thành phố.

Chiếc váy này là do cô ta sống chết đòi Hồ Tú Chi mua.

Dù sao bây giờ Hồ Tú Chi đã gả cho trưởng thôn, có chút tiền.

Vừa nhìn thấy Hạ Ninh, sắc mặt Triệu Mẫn không tốt lắm.

Ngay từ đầu, cô ta đã phản đối việc tìm cô vợ trẻ cho Chu Tuấn Dân, nhưng cô ta lại lén nghe được lời của mẹ và cha dượng nói nên không phản đối nữa.

Rốt cuộc, bác sĩ nói bệnh tình của Chu Tuấn Dân không khả quan, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu.

Vì chuyện này, cha dượng của cô ta đã buồn bã suốt một thời gian dài.

Gia đình họ quyết định, nếu bệnh của Chu Tuấn Dân có thể khỏi thì mọi người đều vui mừng, nếu không khỏi thì sau này Hạ Ninh phải bồi táng với anh.

Vì điều này, cô ta không dám nói một lời.

Tuy nhiên, cô ta cảm thấy Chu Tuấn Dân vẫn còn có hy vọng, dù sao anh cũng đẹp trai và học giỏi.

“Anh trai tôi đâu?”

Triệu Mẫn chưa bao giờ coi nguyên chủ là con người, Hạ Ninh cũng không có ý định đáp lại lời cô ta.

Cô quay lại, cầm bát đi rửa.

Triệu Mẫn cau mày hỏi: "Tôi đang hỏi cô đấy, tai cô bị điếc à?"

Hạ Ninh vẫn không nói chuyện, rửa bát xong, cô để vào chậu bát bên cạnh.

Triệu Mẫn có thể chịu được cơn giận của Hạ Ninh không?

Cô ta hiện giờ là con gái của nhà trưởng thôn.

Chu Thụ chỉ có ba người con trai, sau khi cô ta theo mẹ về, cô ta tự nhiên trở thành viên ngọc quý trong nhà.

Dù sao cũng không có cô gái nào tranh giành địa vị với cô ta, anh trai đều phải nhường chỗ cho em gái.

Triệu Mẫn mười sáu tuổi cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, nhưng gần đây, hai cô gái phiền phức đột nhiên xuất hiện...