Chương 8: Bắt Hạ Ninh ăn hết

Triệu Mẫn sốt sắng, xông lên phía trước, muốn dạy cho Hạ Ninh một bài học, để sau này Hạ Ninh gặp cô ta sẽ thành thật hơn.

Cô ta không nói gì liền xông lên.

Triệu Mẫn lao về phía trước, Hạ Ninh đá một tảng đá trên mặt đất, Triệu Mẫn lập tức trượt chân, cứ vậy ngã xuống.

Chiếc giỏ trên tay cô ta cũng rơi xuống đất.

Sủi cảo trong giỏ cũng rơi ra ngoài.

Triệu Mẫn có vẻ lo lắng, xem ra đây là sủi cảo do cô ta làm.

"Cô trả sủi cảo lại cho tôi.”

Hạ Ninh: "Lạ thật, tôi lại không lấy sủi cảo của cô.”

Triệu Mẫn tức giận: “Là cô, là cô làm tôi ngã, làm sủi cảo của tôi rơi ra ngoài.”

Hạ Ninh: "Tôi đυ.ng phải cô à? Chính cô đi đường không cẩn thận nên bị ngã, còn muốn trách tôi?"

Triệu Mẫn tức giận hét lên: "Hạ Ninh, nhặt sủi cảo của tôi lên nuốt đi."

Sủi cảo đã rơi xuống đất, dính đầy đất, đương nhiên Chu Tuấn Dân không thể ăn được, cho nên bây giờ Triệu Mẫn định ép Hạ Ninh ăn.

Về nhà sẽ nói Hạ Ninh ăn trộm.

Khóe mắt Hạ Ninh nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình, cô hơi liếc mắt, giọng điệu có chút uất ức nói: “Triệu Mẫn, nếu cô thích anh ba thì cứ nói đi, không cần phải đối xử với tôi như vậy, sủi cảo rơi xuống đất đã bẩn rồi, không ăn được, cô còn muốn ép tôi nuốt chỗ sủi cảo này, chẳng lẽ cũng bởi vì bây giờ tôi đang ở chỗ anh ba của cô sao? Nếu cô thích, cô có thể đến đây nấu cơm cho anh ba của cô, tôi sẽ không nói gì đâu, tôi sẽ tránh đường cho cô."

Không ngờ Hạ Ninh nói thẳng tâm tư của mình, Triệu Mẫn lại không muốn để Hạ Ninh đi.

Triệu Mẫn: "Tôi bảo cô ăn thì cô ăn đi, cô nghĩ cô là ai, cô chỉ là một người hầu mà thôi, cô cho rằng cô thật sự là vợ của anh ba sao, nằm mơ đi, tôi chưa bảo cô cút là đã nể mặt cô lắm rồi."

Chỉ cần anh ba của cô ta khỏe mạnh, Hạ Ninh đừng mong sẽ được ở cùng anh ba thêm một giây một phút nào, cô ta có thể tự mình chăm sóc Chu Tuấn Dân.

« tiếp »

Giọng Hạ Ninh càng thêm uất ức: “Triệu Mẫn, sao cô có thể nói như vậy với tôi? Cho dù trong lòng cô không thừa nhận, nhưng bây giờ trong thôn mọi người đều biết tôi là vợ của anh ba cô, tốt xấu gì tôi cũng là chị dâu tương lai trên danh nghĩa của cô, sao cô có thể vô lý như vậy? "

Triệu Mẫn lập tức chế nhạo: "Cô thật vô liêm sỉ, mau ăn sủi cảo đi, lãng phí lương thực nhà tôi, cô có đủ tiền để trả không?"

Chu Tuấn Dân đã trở về từ lâu, đi dạo một vòng, vận động một lúc, anh cảm thấy hô hấp của mình thông thuận hơn rất nhiều.

Vừa trở về đã thấy Triệu Mẫn đang bắt nạt Hạ Ninh, anh cau mày, vừa định lên tiếng thì đã nhìn thấy Triệu Mẫn nhặt mấy cái sủi cảo bẩn trên mặt đất lên, lao về phía Hạ Ninh: “Hôm nay cô phải ăn hết chỗ sủi cảo này......"

“Đủ rồi.” Chu Tuấn Dân lạnh lùng quát.

"Triệu Mẫn, cô có ý gì?"

Không ngờ Chu Tuấn Dân lại trở về lúc này, Triệu Mẫn giật mình, vội vàng ném sủi cảo trong tay đi.

Sủi cảo lăn trên mặt đất lại lăn thêm một vòng, biến thành sủi cảo đất, lăn đến dưới chân Chu Tuấn Dân.

Triệu Mẫn bỏ qua sủi cảo rơi xuống, nói: "Anh ba, em mang sủi cảo lá hẹ cho anh, nhưng Hạ Ninh lại vứt sủi cảo của anh đi."

Chu Tuấn Dân nhìn sủi cảo phủ đầy đất, đen sì, hỏi Triệu Mẫn: "Cô có thể ăn cái sủi cảo này không?"

Triệu Mẫn nhìn sắc mặt âm trầm của Chu Tuấn Dân, âm thầm nuốt nước bọt.

Sau khi Chu Tuấn Dân lâm bệnh, sắc mặt luôn xanh xao, không có chút máu, lúc này cộng thêm tức giận, dung mạo càng thêm đáng sợ.

Triệu Mẫn rụt cổ nói: "Anh ba, anh ba, không phải như anh nghĩ đâu.”