Chương 10: Tư Lễ

Đêm khuya, ngoài phòng Vũ Vương có hai người bước nhanh hướng nơi này đi tới.

Hai người Cơ Bộ Vân, cùng cận vệ hộ tống Vũ Vương Tư Lễ sau khi nhận được tin Vũ Vương trúng độc liền vội vàng đuổi tới.Đợi tới gần phòng Vũ Vương, hai người đồng thời nghe được trong phòng truyền đến thanh âm nữ tử đan xen thống khổ cùng vui thích cao vυ"t khóc nức nở, giống như chim yến trước khi về tổ cất lên một tiếng hót vang cuối cùng, kiều mị uyển chuyển, dẫn người mơ màng.

Cơ Bộ Vân cùng Tư Lễ không hẹn mà cùng mà dừng lại bước chân, theo bản năng mà trao đổi ánh mắt.

Biểu tình trên mặt khác nhau.

“Lúc trước tư thị vệ nói thân thể điện hạ trúng thôi tình dược, hiện giờ xem ra, điện hạ tựa hồ đã tìm được giải dược.” Cơ Bộ Vân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trên khuôn mặt thanh tuấn bởi vì đánh vỡ chuyện tốt Vũ Vương mà nhiễm một mạt ửng đỏ không bình thường. “Hay là……”

Hắn muốn nói hay là Tư Lễ gõ cửa dò hỏi một phen, để Vũ Vương đi ra kiểm tra thân thể?

Lại bị động tĩnh đột nhiên đánh gãy.

Trong phòng lại bắt đầu vang lên vụn vặt nữ tử rêи ɾỉ. Cùng thanh âm hỗn loạn khó nghe như dã thú thô suyễn, biểu hiện xuân tình trong phòng tựa hồ lại lần nữa diễn biến thành xu thế bão táp.

Cơ Bộ Vân cùng Tư Lễ song song lâm vào trầm mặc.

Một lát sau, Tư Lễ trưng ra khuôn mặt tuấn dật nhưng biểu tình lạnh như người chết, hướng Cơ Bộ Vân nói: “Làm phiền Cơ tiên sinh tạm thời lưu lại đây chờ lệnh, đợi điện hạ hành sự xong rồi, lại mời Cơ tiên sinh vì điện hạ cẩn thận kiểm tra một phen.”

Tư Lễ xử lý công việc luôn luôn cực kỳ ổn thỏa. Cho dù Vũ Vương lập tức sủng hạnh nữ nhân, giải dược hiệu, nhưng vì cẩn thận, Tư Lễ cảm thấy vẫn cần mời Cơ Bộ Vân xác nhận một chút xem có để di chứng gì hay không. Cơ Bộ Vân cũng biết thân thể Vũ Vương đáng giá ngàn vàng, thân thể hắn an khang là đại sự số một, không được nửa điểm qua loa.

“Được.” Cơ Bộ Vân chắp tay nói, đi theo Tư Lễ đến nơi khác chờ.

Chỉ còn nữ tử trong phòng dưới thân Vũ Vương thao lộng khóc thút thít xin tha, rơi vào vực sâu du͙© vọиɠ.



Dàn xếp xong Cơ Bộ Vân, Tư Lễ xoay người lại đi hướng nơi khác.

“Tư đại nhân!” Bảo vệ ngoài cửa nhìn thấy Tư Lễ, động tác chỉnh tề mà cúi đầu tôn kính. Đều là cận vệ Vũ Vương, nhưng địa vị Tư Lễ đứng đầu. Hắn là người được Vũ Vương trọng dụng nhất, năm mười ba tuổi được ban họ ‘ Tư ’ , lấy từ chữ "Tư" trong Tư Không thị, nhà ngoại Bột Hải vương của Vũ Vương.

Lấy họ nhà mẹ ban danh cho hắn, đủ thấy sự coi trọng của Vũ Vương đối với Tư Lễ.

Tư Lễ cất bước tiến vào trong phòng liền nhìn thấy vẻ mặt Hàn Quỳ hờ hững mà ôm kiếm, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm thiếu nữ đang tuổi thanh xuân đang nơm nớp lo sợ mà quỳ trên mặt đất.

“Đại sư huynh.” Hàn Quỳ gọi một tiếng, biểu tình thanh lãnh cùng Tư Lễ không có sai biệt. Nàng cùng Tư Lễ đều là cô nhi được vương phủ Bột Hải thu lưu, bởi vì tư chất xuất chúng, khi còn bé hai người đã bái Hàn tông sư của vương phủ Bột Hải làm thầy. Hàn tông sư đối xử với bọn họ không thua gì phụ mẫu tái sinh, cho nên ban đầu bọn họ đều là họ Hàn. Kỳ thực, Tư Lễ gọi là Hàn lễ.

Nếu đi lên từng bước, hai người hẳn là sau khi xuất sư xếp vào đội tư vệ tinh nhuệ của vương phủ Bột Hải. Nhưng Tư Lễ lại xuất chúng hơn với bạn bè đồng trang lứa. Văn võ công khóa hoàn thành xuất sắc, ổn cư các môn công phu đứng đầu bảng, sớm trổ hết tài năng bị đưa đến bên người Vũ Vương tiếp thu nghiêm khắc thành tài, bạn bè trong sư môn thấy vậy cũng hoàn toàn cảm thấy xứng đáng với đại sư huynh. Còn Hàn Quỳ sau khi trưởng thành, cùng một đám tư vệ được Bột Hải đưa đến bên người Vũ Vương.

Thiếu nữ quỳ trên mặt đất lén lút nâng lên gương mặt phù dung, lại nhanh chóng mà rũ mắt nhìn mặt đất.

“Quỳ sư muội, làm phiền muội đến ngoài phòng điện hạ chờ lệnh.” Tư Lễ phân phó nói.

“Vâng sư huynh.”

Hàn Quỳ sạch sẽ lưu loát mà rời phòng.

Tư Lễ yên lặng nhìn thiếu nữ kia, mở miệng nói:

“Ngẩng đầu lên.”

Thanh lãnh âm sắc không gì phập phồng, lại có khí thế không cho kháng cự.

Thu Hồi không thể không ngửa đầu cùng nam tử xa lạ đối diện. Nếu hiện tại nàng không phải là tù nhân, nàng có lẽ sẽ bị khuôn mặt tuấn dật của đối phương mê hoặc.

“Các ngươi là ai! Vì cái gì bắt ta đến nơi đây!” Nàng lớn gan khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt xinh xắn bị khí đến đỏ bừng. Thu Hồi sinh ra dáng vẻ rất tốt, thời điểm tức giận đặc biệt minh diễm động lòng người, một đôi mắt ngập nước trừng lớn, ý đồ muốn lấy ánh mắt làm nam nhân kinh sợ.

“Cô nương, ngươi tên họ là gì, là trong phủ nhà ai, vì sao xuất hiện ở phụ cận phủ Vũ Vương điện hạ? Nếu ngưới nói thật, sẽ miễn đi một phen da thịt đau đớn.”

Mí mắt Tư Lễ đều không có xốc lên nửa phân. Khi còn ở Bột Hải, giặc Oa hung ác hắn đều gặp qua, nữ tử này ở trong mắt hắn giống như mèo con, yếu ớt đến buồn cười.

Chỉ vì Vũ Vương chạm vào nàng kia, Tư Lễ đắn đo nên lấy thái độ kiểu gì đối mặt với đồng phạm này nên mới tự mình đi đến đây một chuyến. Hai người này tính kế Vũ Vương, chết ngàn vạn lần cũng không đủ để tế, nhưng nàng kia lập tức xác thật xem như người Vũ Vương. Trước khi Vũ Vương hạ lệnh, Tư Lễ không thể đưa ra kết luận.

Làm sao để hoàn thành việc đúng mực, là một vấn đề cái người đau đầu.

“Ta vì sao phải nói cho ngươi? Ngươi bắt đi nữ tử đàng hoàng, bẩm báo lên quan phủ cũng khiến ngươi chịu tội.” Thanh âm Thu Hồi to lớn vang dội, khiến cho Tư Lễ nhíu mày. Nhìn cách nàng ăn mặc, áo bông vàng nhạt kim chỉ chặt chẽ, tay áo bó sam, áo choàng màu xám lông thỏ áo, hiển nhiên đều là vì thuận tiện làm việc với đi lại. Hắn tin tưởng kiểu trang điểm như vậy không phải là một người quý nữ, càng giống tỳ nữ được sủng ái trong nhà cao cửa rộng.

Một cái tỳ nữ thế nhưng càn quấy như thế, có thể thấy được gia phong bất chính.