Chương 13

Một giờ sau, mọi người đến một ngôi làng. Hầu như tất cả các khách mời đều lớn lên ở thành phố, khi đến ngôi làng, họ đều tò mò và cảm thấy mới mẻ về mọi thứ. Hóa ra khi mua cá, có thể bắt ngay một con từ trong ao cá, tươi mới một trăm phần trăm.

Gà cũng có thể bắt ngay từ chuồng gà tại chỗ và còn có thể hái rau tươi từ ruộng rau. Mua thức ăn xong, mọi người lại đi dạo quanh làng một lúc rồi mua một ít trái cây do dân làng tự trồng, mãi đến gần năm giờ mới trở về.

May mắn thay, bây giờ là mùa hè, sáu giờ hơn mà trời vẫn còn sáng. Các khách mời cầm theo thức ăn, vừa vào cửa đã lao ngay vào căn bếp rộng rãi của biệt thự. Bây giờ mọi người đã biết vì sao tổ chương trình lại chọn một căn biệt thự có căn bếp lớn và nhiều bếp nấu như vậy. Hóa ra là để dành cho bọn họ.

Sau khi Khương Tô Mịch bước vào và đặt thức ăn xuống, cô liền lùi lại một bước. Cô thật sự là một kẻ ngốc trong nhà bếp. Kỷ Trì Sâm cũng im lặng lùi lại một bước. Nhiều người như vậy, không đến lượt anh làm đâu nhỉ.

Ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi bếp, đạo diễn lên tiếng. Việc nấu ăn sẽ được thực hiện theo đội và bạn sẽ ăn những gì đội của bạn nấu. Nói cách khác, nếu Khương Tô Mịch và Kỷ Trì Sâm không nấu thì tối nay họ sẽ không có cơm ăn. Cư dân mạng vừa rồi đều thấy Khương Tô Mịch muốn rời đi, bình luận lại trở nên sôi nổi.

[Ồ haha.]

[Cười chết mất thôi, không biết cô ấy định làm gì.]

[Vừa rồi cô ấy muốn rời đi à? Cô ấy thực sự cho rằng mình là đại tiểu thư để người khác nấu ăn à?]

Ai ngờ sau khi nghe thông báo, Khương Tô Mịch quay lại nhìn Kỷ Trì Sâm một cái, hất cằm chỉ vào nhà bếp và ra hiệu cho anh nấu ăn.

[Tôi không nhìn nhầm đó chứ? Cô ấy bảo Kỷ Trì Sâm nấu ăn phải không?]

[Hahahaha, tôi cười chết mất. Tôi rất mong chờ phản ứng của Kỷ Trì Sâm.]

[Tổ chương trình nhất định sẽ không để Kỷ Trì Sâm đói bụng. Về phần Khương Tô Mịch… Tự mình làm tự mình nhận.]



Mặc dù theo phản ứng của Khương Tô Mịch rõ ràng là nhờ Kỷ Trì Sâm đi nấu cơm, nhưng người xem không ai tin Kỷ Trì Sâm sẽ đi nấu cơm, họ cảm thấy Khương Tô Mịch chỉ đang cố gắng giữ sĩ diện trên chương trình và đang chờ xem Kỷ Trì Sâm sẽ cho cô mất mặt như thế nào.

Nhưng tất cả mọi người không ai nghĩ tới chính là, Kỷ Trì Sâm không hề thay đổi sắc mặt mà bình tĩnh xắn tay áo, để lộ cánh tay cơ bắp săn chắc, đem phần nguyên liệu mà tổ sản xuất đã giao cho họ, định rửa sạch và cắt nhỏ.

Phần bình luận đột nhiên im lặng một giây, sau đó trên màn hình hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Ở các nhóm khác đều là hai người tự phân công các công việc với nhau, một người rửa rau, người còn lại xắt rau.

Sở Tri và Từ Lam yên lặng làm việc của mình, không hề trò chuyện với nhau nhưng cũng rất ăn ý.

Thôi Bình Đào cùng Dương Mạn cũng không trò chuyện với nhau, nhưng giữa họ lại không có sự ăn ý giống như bên Từ Lam nên tiến độ tương đối chậm, phải mất rất nhiều thời gian mới đem rau đi rửa sạch sẽ.

Dịch Tư Ân và Tôn Cảnh Minh không chỉ vừa nói vừa cười mà còn thỉnh thoảng đùa giỡn qua lại, hai người họ hoàn toàn trái ngược với hai nhóm trầm lặng bên cạnh, ngay cả Dương Mạn nhịn không được mà cảm thán: “Không nghĩ được, ngay cả nơi này cũng có thể ăn cơm chó.”

Sau khi Khương Tô Mịch nhìn thấy Kỷ Trì Sâm bắt đầu làm việc, cô trực tiếp bước ra khỏi bếp.

Trì Sâm không có phản ứng gì, bắt đầu rửa và xắt rau một mình.

Chờ Kỷ Trì Sâm rửa rau xong, Khương Tô Mịch đã thay bộ quần áo bị dính bẩn do đi vào thôn, cô mặc chiếc váy vào, miệng ngậm một quả táo quay trở lại, nhìn thấy anh đang chuẩn bị cắt thịt gà: “Tôi không ăn được da gà, cắt bỏ cho tôi, cắt luôn phần mỡ.”

Kỷ Trì Sâm nhìn kỹ con gà trên thớt thì thấy con gà quả thực có chút béo.

Không biết tổ chương trình đã chọn con gà như thế nào, cũng không biết chọn con gà gầy hơn một tí.

Anh cầm lấy con dao, gương mặt lạnh lùng, anh cắt da và mỡ gà bỏ đi.

Đạo diễn phía sau máy quay nhìn thấy cảnh này, không khỏi sợ hãi.

Sau khi bắt đầu chặt gà, Khương Tô Mịch cũng đưa ra rất nhiều yêu cầu, lúc thì cô cảm thấy miếng này quá lớn, lúc sau lại cảm thấy miếng kia quá nhỏ.

Tuy Kỷ Trì Sâm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng anh kiên nhẫn làm theo lời Khương Tô Mịch nói.

Trong bếp, hầu như mọi người đều bận rộn đeo tạp dề, chỉ có Khương Tô Mịch mặc một chiếc váy thêu tay của nhãn hiệu D mới ra mắt không lâu, cô trang điểm xinh đẹp, dựa vào khung cửa nhìn Kỷ Trì Sâm đang bận rộn, thỉnh thoảng còn xoi mói bắt lỗi anh, yêu cầu anh thực hiện theo.

Khung cảnh ấy đẹp đến mức không có cảm giác như đang ở trong bếp mà giống như đang chụp ảnh cho tạp chí.