Chương 17

Sau khi đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, Khương Tô Mịch không chịu thua mà nói: “Tôi có thể chia ra từng bộ mà không bỏ bất kỳ quần áo nào!”

Nói xong, cô tự tin bước vào phòng để quần áo.

Kỷ Trì Sâm cũng rất phối hợp, anh gọi mấy người hầu bưng mấy thùng giấy carton lớn đi theo sau cô, họ dường như là rất thành tâm thành ý mà giúp cô đóng gói đồ đạc.

Trong phòng, quần áo theo mùa được sắp xếp gọn gàng trước, Khương Tô Mịch không chớp mắt nói: “Quần áo theo mùa không thể chia thành từng phần được, đều phải cùng một bộ.”

Kỷ Trì Sâm gật đầu, yêu cầu người hầu thu dọn toàn bộ quần áo.

Sắp xếp xong những bộ quần áo theo mùa, tiếp theo là quần áo dày dành cho mùa thu đông.

Quần áo thu đông khác với quần áo mùa hè, một bộ thường chiếm rất nhiều diện tích.

Khương Tô Mịch sờ vài cái, nói: “Cái này có màu sắc thật đặc biệt.” Cô lại chạm vào chiếc áo kia và nói: “Cái này có kiểu dáng thật đẹp.”

Cô sờ soạng rất lâu nhưng đều không muốn từ bỏ một món đồ nào.

Mẹ yêu tất cả các con.

Khương Tô Mịch thường tuân thủ một đạo lý là khi gặp khó khăn nếu không thể giải quyết được thì nên đi vòng qua nó trước.

Vì vậy, cô quyết định đặt bộ quần áo thu đông mà cô không thể vứt bỏ được, đi vào trong đóng gói những bộ quần áo khác, sau đó nhìn xem còn chỗ trống không mới đem quần áo thu đông gấp vào.

Đi lên phía trước, bên trong có mấy tủ quần áo lớn, treo toàn là hàng cao cấp.

Có mấy bộ quần áo thông thường, cũng có những bộ lễ phục trang trọng.

Khương Tô Mịch che mắt lại, trực tiếp lướt qua.

Không được, không thể không có mấy bộ Haute Couture.

Nếu không có mấy bộ trang phục cao cấp này, về sau có thường xuyên tham gia các sự kiện cô sẽ mặc gì?

Kỷ Trì Sâm nhìn những hành động của cô, khóe môi cong lên, đi theo phía sau cô.

Khương Tô Mịch đi khắp phòng một vòng, cũng không thể chọn ra thứ mình không cần dùng đến.

Chưa kể giày dép, túi xách.

Cuối cùng, Khương Tô Mịch ngồi xuống tấm thảm nhung mềm mại trước phòng thử đồ, sờ sờ chiếc túi phiên bản giới hạn trước mặt: “Làm sao tôi có thể chọn được? Sao tôi có thể từ bỏ chúng được?!”

Có người phụ nữ nào có thể làm được điều đó?

Kỷ Trì Sâm ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh, anh cảm thấy cô thật đáng yêu, nhịn không được mà xoa đầu cô.

Khương Tô Mịch đang đắm chìm trong nỗi buồn nên cô không phát hiện hành động của anh.

Một lúc sau, Kỷ Trì Sâm mới nói: “Khoan hẳn dọn đi, đợi tìm được nhà rồi chuyển.”

Bà Kỷ cảm thấy hai người đã ở lâu trong phòng chưa ra ngoài, muốn vào xem, tình cờ nghe được câu này, bà liền đi tới nói giúp: “Đúng vậy, nhà Tần Dực làm sao có thể chứa được hết đồ đạc của con.”

“Con hãy nhìn xem, những chiếc túi haute couture phiên bản giới hạn này, con thực sự không cần chúng sao?”

Khương Tô Mịch tỉnh táo lại và nói: “Không ổn.”

Hai người họ đều đã ly hôn.

Bà Kỷ cau mày: “Có gì không ổn”

Cô nhìn về phía Kỷ Trì Sâm, nói: “Kỷ Trì Sâm, anh dọn ra đi.”

Kỷ Trì Sâm: “... Nhưng đây không phải là nhà tôi sao?”

Bà Kỷ dùng cùi chỏ đẩy chồng mình, nói: “Đi, để cho nó thu dọn đồ đạc, đưa nó và đồ đạc ra khỏi nhà.”

Khương Tô Mịch biết bà Kỷ không hề nói đùa, bà thực sự sẽ đuổi Kỷ Trì Sâm ra ngoài, cô vội vàng khuyên can bà: “Đừng đừng đừng, trước hết con sẽ sống ở đây, đợi tìm được nhà con sẽ chuyển ra ngoài.”

Lúc đó bà Kỷ mới đồng ý.

Mọi người từ phòng để quần áo bước ra ngoài, sau đó cùng nhau ăn trưa rồi cha mẹ Kỷ mới rời đi.

Kỷ Trì Sâm bảo người hầu thu dọn đồ đạc của mình ra khỏi phòng chính, giao phòng chính cho Khương Tô Mịch.

Sau khi thu dọn đồ đạc lần nữa, cả hai lại rơi vào im lặng.

Khương Tô Mịch chọc chọc cây kem, không nói lời nào.

Kỷ Trì Sâm lấy cây kem đang chảy trong tay cô, đưa cho cô một cây khác: “Nếu em không muốn nhìn tôi, tôi có thể đến sống ở căn hộ cạnh công ty.”

Khương Tô Mịch hưng phấn ngẩng đẩu lên: “Thật sao? Tài xế bây giờ còn ở đó không? Anh ấy sẽ đưa anh đi à? Tôi giúp anh thu dọn đồ đạc nha.”

Bởi vì bị đuổi ra ngoài và tự nguyện ra ngoài ở.

Bản chất hai câu chuyện là khác nhau.

Kỷ Trì Sâm: “?”



Cuối cùng, Kỷ Trì Sâm thu dọn hành lý, dự định chuyển đến căn hộ bên cạnh công ty trong hai tháng.

Trước khi lên xe, Kỷ Trì Sâm vẫn muốn hỏi Khương Tô Mịch tại sao cô lại muốn ly hôn.

Anh thực sự không rõ lắm.

Nhưng khi tài xế đặt hành lý lên xe, Kỷ Trì Sâm quên mất mình muốn làm gì.

Khương Tô Mịch đứng ở cửa, vui vẻ vẫy tay với anh: “Nếu không có chuyện gì thì đừng trở về mà nếu có chuyện gì tốt thì đừng quay lại đây!”

Kỷ Trì Sâm bất lực nhìn cô, luôn cảm thấy mình chưa làm gì cả.

Nhưng nếu có anh cũng không thể nhớ nổi.

Sau khi Kỷ Trì Sâm rời đi, Khương Tô Mịch vui vẻ gọi tài xế đưa cô về nhà Tần Dực.

Tần Dực tan tầm trở về, nhìn thấy Khương Tô Mịch đang thu dọn đồ đạc, cô đặt chìa khóa xuống, nói: “Em đi đâu vậy? Tìm được nhà rồi?”

Khương Tô Mịch đem quần áo gấp lại từng cái một: “Em sẽ trở về biệt thự để ở, còn Kỷ Trì Sâm thì dọn đến sống ở căn hộ gần công ty Kỷ Thụy rồi.”

Tần Dực không thể tin được: “Em đuổi Kỷ tổng ra khỏi nhà?!”

Khương Tô Mịch ngẩng đầu ra khỏi vali: “Sao có thể? Anh ấy tự nguyện làm vậy mà.”

Tần Dực: “...”

Nó trông không giống lắm.

Hai người họ, có vẻ như đang đóng kịch cô vợ bá đạo và tổng tài bé nhỏ.