Chương 2

Nghĩ đến đây, taxi cũng dừng lại. Cô đã đến tòa nhà của tập đoàn Kỷ Thụy. Khương Tô Mịch trả tiền, đeo kính râm vào, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng dùng dấu vân tay để lên tầng trên cùng.

Nếu cô không nhầm, chuyến công tác của Kỷ Trì Sâm sẽ kết thúc vào hôm nay.

Không biết bây giờ anh đã về đến công ty chưa. “Ting” một tiếng, thang máy dừng ở tầng cao nhất.

Thư ký nhìn thấy cô đến đã nhanh chóng tiến lên tiếp đón: “Tổng giám đốc Kỷ có lẽ vừa xuống máy bay, chị muốn đợi anh ấy quay về không?”

Khương Tô Mịch tháo kính râm xuống: “Không cần, tôi để đồ lại sẽ đi luôn.”

Thư ký nghe vậy gật đầu, cũng không đi theo cô vào văn phòng.

Khương Tô Mịch lấy bản hợp đồng ly hôn từ trong túi xách ra, nhìn thấy trên bàn có bảng tên của Kỷ Trì Sâm, cô nhanh chóng cảm thấy tức giận, đi tới “Bộp” một tiếng đem bản hợp đồng đập mạnh trên bàn.

Đeo lại kính râm, giậm chiếc giày cao gót mảnh khảnh rời khỏi tập đoàn Kỷ Thụy.



Một giờ chiều.

Trợ lý Tưởng đến sân bay đón Kỷ Trì Sâm. Anh mang vẻ mặt điềm tĩnh, góc cạnh rõ ràng khiến gương mặt vốn hiền lành của anh trở lên sắc nét hơn mấy phần.

Anh khoác trên mình bộ vest được cắt may thủ công tỉ mỉ, áo sơ mi được cài cúc cẩn thận đến tận trên cùng, cái cổ chỉ lộ ra một nửa.

Ngoài ra, bộ phận duy nhất lộ ra bên ngoài là đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng, chiếc đồng hồ cơ lạnh lẽo áp vào xương cổ tay xinh đẹp của anh, khí tức cấm dục thoát ra tứ phía.

Không ít nhân viên ở lối đi VIP nhao nhao quay lại nhìn khi anh đi qua.

“Đẹp trai quá đi mất, tỷ lệ cơ thể cũng tuyệt quá đi…”

Kỷ Trì Sâm không lãng phí giây phút nào, vừa xuống máy bay đã nhanh chóng quay về Kỷ Thụy mở một cuộc họp ngắn, đến gần ba giờ anh mới về đến văn phòng của mình.

Sau khi ngồi xuống, anh thuận tay cầm túi tài liệu ở trên bàn, lấy tài liệu bên trong ra. Xem xong nội dung trong bản hợp đồng, trong đầu anh không có suy nghĩ gì khác nhanh chóng cầm bút ký tên lên cả hai bản hợp đồng.

Khi viết xong nét bút cuối cùng, sự sợ hãi cùng tình cảm vừa xa lạ vừa sâu nặng dường như thoát ra khỏi l*иg ngực, bóp nghẹt trái tim anh.

Trong chốc lát, những cảm xúc đó dần dần mất đi. Một âm thanh đã tồn tại rất lâu trong tâm trí lại xuất hiện nhắc nhở: “Người bạn thích là Giang Tình.”

Kỷ Trì Sâm cố gắng phớt lờ âm thanh đó, ra sức nắm bắt phần cảm xúc còn sót lại lúc nãy.

Anh nhấc điện thoại trên bàn gọi phân phó thư ký chuyển bản giám sát camera ngày hôm nay cho anh. Từ camera thấy được Khương Tô Mịch đã đến đây vào mấy tiếng trước, sau đó là âm thanh của thứ gì đó bị đập lên bàn truyền ra từ cánh cửa văn phòng chưa đóng.

Kỷ Trì Sâm đè nén hai luồng cảm xúc đan xen nhau trong lòng xuống, cầm bản hợp đồng lên rồi lái xe quay về biệt thự.



Về đến nhà nhìn thấy Khương Tô Mịch đã thu dọn xong đồ đạc, trong tay là hai chiếc vali đang muốn rời đi, quản gia vẫn ra sức khuyên nhủ bên cạnh người cô.

Nhìn thấy Kỷ Trì Sâm đã quay trở lại, quản gia thở phào nhẹ nhõm và vội vã tiến lên: “Thiếu gia cậu đã trở về rồi, cậu còn không trở lại tôi thật sự không giữ nổi người nữa.”

Kỷ Trì Sâm cầm hai bản hợp đồng tiến đến trước mặt cô, giọng điệu có chút không ổn: “Tại sao?”

Khương Tô Mịch lấy một bản hợp đồng trên tay anh, lật đến trang cuối, nhìn thấy bên trên là chữ ký của anh. Ký cũng ký rồi còn đến hỏi cô tại sao.

Khương Tô Mịch nhẫn nhịn không chửi anh: “Ký rồi phải không, vậy thì tốt.”

“Còn về tại sao? Tôi nghĩ anh còn rõ đáp án hơn cả tôi.”

Nói xong Khương Tô Mịch rời đi. Khi đi qua Kỷ Trì Sâm, anh giơ tay giữ cô lại. Khương Tô Mịch liếc nhìn cánh tay bị anh nắm lấy rồi lạnh lùng rút ra. Không chút lưu luyến mà rời khỏi biệt thự.



Biệt thự Bảo Việt.

Tần Dực đang cầm ly nước, nhìn thấy Khương Tô Mịch đang đứng ngoài cửa cùng hai chiếc vali thì nghi ngờ nói: “Gần đây không có lịch gia nhập đoàn mà.”

Khương Tô Mịch bình tĩnh đáp lại bốn từ: “Em ly hôn rồi.”

Tần Dực vừa uống một ngụm nước đã nhanh chóng phun ra vì câu nói của Khương Tô Mịch, trợn mắt nói: “Em nói lại xem nào?”

Khương Tô Mịch kéo hành lý vào, đưa tay lôi Tần Dực vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại nói: “Em ly hôn rồi.”

Tần Dực đổ nước đi, vẫn không tin hỏi lại: “Thật sự ly hôn rồi? Không phải giận dỗi nhau đấy chứ?” Vừa dứt lời cũng tự mình cảm thấy không có khả năng.

Sau khi kết hôn, Khương Tô Mịch nhanh chóng chuyển đến công ty bọn họ. Thời gian làm quản lý cho cô cũng gần như dài bằng thời gian cô kết hôn. Tính cách hai người hợp nhau nên rất nhanh đã trở thành bạn thân.

Trong hai năm này chưa từng nghe thấy tin cô cãi nhau cùng Kỷ Trì Sâm. Khương Tô Mịch cởi giày, bước lên tấm thảm mềm mịn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, một lần nữa khẳng định câu trả lời của mình. Nghĩ đến những việc xảy ra trong mơ, cô nói: “Giúp em chuẩn bị một bản thông báo ly hôn.” Cô muốn vạch rõ giới hạn với Kỷ Trì Sâm, sau đó cách anh thật xa.

Tần Dực gật đầu, ngồi xuống cạnh cô: “Vậy sau này em tính đi đâu? Về nhà ông bà sao?”

Khương Tô Mịch lắc đầu, cô không có ý định nói cho ông bà việc cô đã ly hôn.

Mặc dù đến lúc thông báo ly hôn được đưa ra, cho dù những người không lên mạng cũng sẽ biết được tin đó. Có thể biết muộn chút nào hay chút đó, tốt nhất là đợi đến lúc cô nghĩ xong lý do ly hôn tin tức mới truyền đến tai ông bà cô.