Chương 20

Sau một hồi bế tắc, Kỷ Trì Sâm quyết định mua sáu vé phim hoạt hình điện ảnh.

Mua vé xong, Kỷ Trì Sâm còn mua một thùng bắp rang, nhét vào trong lòng ngực Khương Tô Mịch.

Sở Tri cũng muốn hỏi Từ Lam có muốn ăn không, kết quả phát hiện Từ Lam lấy được vé liền đi, chỉ đành phải từ bỏ.

Dịch Tư Ân và Thôi Bình Đào tuy không muốn xem phim hoạt hình, nhưng không có cách nào khác, chỉ phải đi theo mọi người.

Vì là phim vẫn đang được chiếu ở các rạp nên không thể quay phim, nhóm quay phim chỉ có thể đợi ở bên ngoài, phát sóng trực tiếp cũng bởi vậy mà gián đoạn.

Không nghi ngờ, Khương Tô Mịch cùng Sở Tri ngồi ở chính giữa, Kỷ Trì Sâm cùng Từ Lam lần lượt ngồi ở bên cạnh hai người.

Phim mới vừa bắt đầu chiếu, người Sở Tri liền nghiêng về hướng Từ Lam, ở bên tai cô nhẹ giọng giải thích: “Anh không muốn xem phim tình cảm.”

Từ Lam mím khóe miệng đang cong cong, kiêu ngạo trả lời: “Ồ, đây đâu phải là chuyện của tôi.”

Phim bắt đầu chiếu, xem mười mấy phút rồi Khương Tô Mịch cũng không cảm thấy có hứng thú, cô ném bắp rang vào trong miệng, bất mãn châm chọc Kỷ Trì Sâm: “Chính anh tự mình xem thử xem phim này có hay không?”

Kỷ Trì Sâm không phản ứng.

Ngay lúc Khương Tô Mịch cho rằng anh sẽ không trả lời cô, Kỷ Trì Sâm lại đột nhiên cúi người tới gần.

Khoảng cách hai người được thu hẹp lại.

Trên người anh là hương thơm lạnh lẽo của tuyết tùng trộn lẫn mùi bắp rang thơm ngọt chui vào xoang mũi, nhưng kỳ diệu là tổ hợp này lại không thấy khó chịu.

Trong đầu Khương Tô Mich lóe lên một ý nghĩ.

Anh hôm nay dùng nước hoa Creed Himalayas.

Kỷ Trì Sâm giống như không thấy khoảng cách gần giữa hai người, lại ghé sát vào chút, chóp mũi khẽ chạm nhau, giọng nói do anh cố tình đè thấp âm lượng truyền đến: “Vậy giờ em muốn xem phim lãng mạn?”

Từ sau khi Kỷ Trì Sâm đi công tác về cho tới hôm nay, hai người lần đầu tiên thân mật như thế.

Nhận thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, Khương Tô Mịch cầm một viên bắp rang nhét vào trong miệng anh, đem người đẩy về chỗ ngồi, cô mới giận dỗi mà trả lời: “Không thèm!”

Giọng nói quen thuộc và dễ nghe lại truyền đến: “Được, vậy lần sau sẽ cùng em đi xem.”

Khương Tô Mịch cắn bắp rang, lẩm bẩm phản bác: “Ai muốn anh đi cùng.”

Cô về sau nhất định sẽ tìm một anh chàng đẹp trai đi cùng cô!



Xem xong phim thì đã là buổi chiều, sáu người lại cùng nhau đi ra.

Kỷ Trì Sâm hỏi Khương Tô Mịch: “Các người kế tiếp sẽ đi đâu?”

Khương Tô Mịch lấy ra bảng lịch trình: “Đi đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng trên mạng.”

Từ Lam đi đến bên cạnh Thôi Bình Đào: “Vậy tôi đi trước đây.”

Cô ấy cười nhìn về phía Khương Tô Mịch: “Hai người đi chơi vui vẻ.”

Mới đầu khi Khương Tô Mịch bốc trúng Sở Tri, tâm trạng của cô ấy đúng là có chút khó chịu, rồi nhìn đến địa chỉ biết được bọn họ sẽ cùng nhau xem phim, những cảm xúc vi diệu này lập tức bùng nổ, cô lập tức bắt tài xế lái xe đưa cô tới đây.

Nhưng vừa rồi cô đã nhận ra, kể cả Khương Tô Mịch hay Sở Tri, đều không hề có tâm tư gì khác với nhau.

Từ Lam đi rồi, nhưng Kỷ Trì Sâm hoàn toàn không có ý định đi.

Khương Tô Mịch nhìn bóng dáng Từ Lam chậm rãi nhỏ dần, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Sở Tri: “Sao anh lại không đuổi theo?”

Sở Tri cười lắc đầu.

Chuyện tình cảm của người khác Khương Tô Mịch không muốn xen vào, vừa nãy chỉ thuận miệng hỏi, quay đầu liền thấy Kỷ Trì Sâm vẫn đứng bên cạnh cô: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Kỷ Trì Sâm mặt không đổi sắc: “Anh cũng phải đi quay ở tiệm bánh ngọt.”

Khương Tô Mịch cạn lời: “Tôi không tin, anh đem bản lịch trình ra đây cho tôi xem.”



Vốn là bốn người cùng đi song song, đi được một lúc liền biến thành Kỷ Trì Sâm cùng Khương Tô Mịch ở phía trước nói chuyện, Sở Tri cùng Dịch Tư Ân đi theo phía sau.

Sở Tri cười khẽ: “Người khác đều nói tổng giám đốc Kỷ là kiểu người lạnh lùng ít nói, nhưng lúc anh ta ở trước mặt Khương Tô Mịch lại nói rất nhiều.”

Dịch Tư Ân cười gượng hai tiếng, không có đáp lời.

Thời điểm được bắt cặp với Kỷ Trì Sâm, cô ta còn rất vui.

Lúc nãy nghĩ nếu có thể dựa được vào Kỷ Trì Sâm, vậy thì không cần cùng Tôn Ảnh Minh diễn kịch nữa.

Chỉ là ai mà biết Kỷ Trì Sâm hoàn toàn không để ý đến cô ta.

Tập đoàn Kỷ Thụy tuy có nhiều công ty con về lĩnh vực sản xuất, nhưng lĩnh vực giải trí vẫn luôn là sản nghiệp top 1 của Kỷ Thụy, vài công ty điện ảnh nổi danh trong nước đều có cổ phần của Kỷ Thụy.

Cho nên Dịch Tư Ân không muốn tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt.

Nếu Kỷ Trì Sâm với Khương Tô Mịch tình cảm thật sự tốt, vậy tại sao hai năm trước tài nguyên của Khương Tô Mịch lại kém như vậy?

Chỉ bằng chút tài nguyên từ các kẽ ngón tay thôi, cũng không đến mức nhận vai diễn giống nhau, đều là nhân vật bị mắng chửi.

Có lẽ cô ta còn có thể tranh thủ một chút.



Cứ như vậy, bốn người cùng đi đến tiệm bánh ngọt.

Khương Tô Mịch đuổi Kỷ Trì Sâm vốn dĩ định ngồi bên cạnh cô đi, Kỷ Trì Sâm đành phải ngồi xuống chiếc bàn đằng sau.

Sau khi ngồi xuống, Dịch Tư Ân đưa thực đơn cho Kỷ Trì Sâm: “Tổng giám đốc Kỷ, anh nhìn xem muốn ăn gì không?”

Mắt Kỷ Trì Sâm không rời khỏi người Khương Tô Mịch: “Tôi không ăn.”