Chương 6

Trước giờ cơm trưa, Tần Dực đã trở lại.

Cửa vừa mở ra, Khương Tô Mịch đã nhanh chóng chú ý tới biểu tình mặt ủ mày ê của Tần Dực.

Khương Tô Mịch buông tay: “Làm sao vậy?”

Tần Dực đi vào: “Em còn nhớ lúc trước đã đăng ký chương trình vợ chồng tổng nghệ không?”

Khương Tô Mịch: “…”

Chính xác là có chuyện này.

Lúc ấy vì tin đồn kết hôn của cô bị đem lên hot search, có người nói cho ông bà cô tin này, dù việc này sau đó đã chìm xuống, nhưng lại ảnh hưởng đến người thân của cô, khiến bản thân cô là Phật hệ cũng ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trạng của Khương Tô Mịch.

Cô còn nhớ rõ đêm đó cô đã uống chút rượu, sau đó quấn lấy Kỷ Trì Sâm hỏi anh có muốn cùng cô tham gia chương trình vợ chồng tổng nghệ.

Kỷ Trì Sâm vừa bế vừa đỡ cô lên giường, thấp giọng nói đồng ý bên tai cô.

Nhớ tới cảnh tượng đêm đó, hai tai của Khương Tô Mịch vẫn không thể không đỏ lên.

Sau đó cô thông báo cho Tần Dực, cô ấy nhanh chóng giơ cả hai tay hai chân tán thành, lập tức giúp cô đăng ký tham gia tạp kỹ về vợ chồng, còn đầu tư không ít tiền.

Nhưng mà bây giờ đã ly hôn, cũng đành phải hủy bỏ.

Khương Tô Mịch hơi ngồi thẳng lên: “Bên chương trình kia muốn chúng ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng phải không?”

“Vậy bồi thường đi.”

Lúc cha mẹ Khương Tô Mịch còn sống có mở một công ty internet, chỉ là hai người họ có hứng thú với việc nghiên cứu nên cũng không kiếm bao nhiêu tiền.

Sau khi hai người mất, ông bà cô đã đem bán những kỹ thuật đó cũng được lời không ít tiền, đợi sau khi cô trưởng thành, ông bà nhanh chóng đưa hết số tiền này cho Khương Tô Mịch.

Tất nhiên chút tiền này không thể so được với Kỷ Trì Sâm. Nhưng mà số tiền này vẫn có thể đủ cho cô sống cả đời, không cần lo đến chuyện cơm áo.

Hơn nữa mấy năm nay cô đi làm cũng kiếm được chút tiền, số tiền vi phạm hợp đồng của chương trình tổng nghệ thôi mà, cô vẫn có thể trả được.

Tần Dực lắc đầu, khó khăn mà cười một cái: “Không phải, khi nãy bọn họ nói, bây giờ đài truyền hình đã quyết định quay chương trình tạp kỹ về ly hôn rồi.”

Khương Tô Mịch: “?”

Cô trực tiếp từ chối: “Em không đi, mình cứ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đi.”

Cô điên rồi mới có thể cùng Kỷ Trì Sâm quay chương trình về ly hôn.

Tần Dực giơ lên năm ngón tay: “Tiền vi phạm hợp đồng, năm ngàn vạn.”

Khương Tô Mịch thiếu chút nữa chết ngất ở trên sô pha, cô giữ lại ngón tay của Tần Dực: “Bao nhiêu cơ??”

Tần Dực nhắc lại con số kia một lần nữa khiến Khương Tô Mịch xúc động đến nỗi muốn nhảy từ tầng 23 xuống ngay lập tức: "Năm ngàn vạn!”

Cô cũng gọi là có chút tiền, nhưng mà chẳng đến mức nhắm mắt ném năm ngàn vạn đi như vậy chứ?

Khương Tô Mịch cầm lấy hợp đồng: “Sao có thể chứ? Chôn tôi luôn đi.”

Hai người cẩn thận đọc từng điều khoản hợp đồng, còn tìm cả luật sư ở công ty kiểm tra lại một lần nữa mới chắc chắn là không có vấn đề gì.

Nếu vi phạm hợp đồng, cô thật sự sẽ phải bồi thường năm ngàn vạn.

Quả nhiên, tiền vi phạm hợp đồng của công ty quản lý không phân cao thấp.

Khương Tô Mịch nặng nề nằm xuống ghế, thật sự cảm thấy lúc này sống cũng không còn nghĩa lý gì.

“Vậy chuẩn bị đi nhé.”

Không phải còn gần một tháng nữa sao?

Khương Tô Mịch vừa định thở dài một cái, Tần Dực lại mở miệng, khiến cô sợ tới mức lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Tần Dực: “Đừng nói là chuyện không tốt gì nhé?”

Hôm nay đã có quá nhiều chuyện rồi.

Tần Dực: “Cũng không tính là không tốt, chính là tổ chương trình đó nói hai ngày nữa muốn chụp ảnh để tuyên truyền.”

Khương Tô Mịch thở nhẹ nhàng: “Lấy ảnh chụp sẵn có được không?”

Hiện tại, cô thực sự không muốn gặp Kỷ Trì Sâm.



Ở tập đoàn Kỷ Thụy.

Trợ lý Tưởng đem hợp đồng chương trình ly hôn tổng nghệ cho Kỷ Trì Sâm: “Tổng giám đốc Kỷ, phu nhân đã ký tên rồi ạ.”

Kỷ Trì Sâm nhận lấy, mở đến trang ký tên, nhìn chữ viết quen thuộc trên đó đến đờ người, sau đó cầm bút ký tên mình bên cạnh.

“Nhắn với đài truyền hình, chương trình tổng nghệ này tập đoàn Kỷ Thụy sẽ dốc vốn đầu tư.”

“Vâng.”

Trợ lý Tưởng cầm bản hợp đồng đã ký, rời khỏi văn phòng của Kỷ Trì Sâm.

Sau khi trợ lý Tưởng rời khỏi văn phòng, Kỷ Trì Sâm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm đã dày đặc, anh thu dọn rồi chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu anh.

“Hệ thống truy thê được khởi động.”

Mặt Kỷ Trì Sâm không cảm xúc: “Cảm ơn, tôi chưa chết.”

Hệ thống chẳng quan tâm anh nói gì, tự mình tiếp tục giới thiệu: “Tiến độ trước mắt là 0%, khi tiến độ đạt 100%, hệ thống sẽ có một phần quà lớn.”

Kỷ Trì Sâm đứng dậy, cầm lấy áo khoác, cũng không để ý nó: “Ồ.”

Sau đó, âm thanh của hệ thống cũng biến mất, nếu không phải khi nãy anh còn nghe thấy giọng nó thì khoảnh khắc vừa rồi chắc chỉ là ảo giác.

Lúc ngồi trên xe trở về nhà, Kỷ Trì Sâm mới phản ứng lại.

Anh day day giữa chân mày.

Có lẽ chỉ là ảo giác…