Chương 3

Chỉ có sống sót cô mới có thời gian tìm cách trở lại thế giới của mình.

Nghĩ đến đây, cô đứng dậy, định đi gặp nam chính để gây ấn tượng tốt.

Khi cô đi qua trước gương trang điểm, cô không khỏi khựng lại nhìn mình trong gương, hay nói cách khác là chiêm ngưỡng nhan sắc của nguyên thân này.

Vừa nhìn cô hoàn toàn bị sốc.

Nếu như không phải vết bớt bươm bướm màu lam trên vai áo hai dây đã biến mất, cô hoàn toàn nghi ngờ rằng có khi nào thân thể của cô cũng bị xuyên qua luôn rồi!

Bởi vì vẻ ngoài của nguyên thân thế mà lại giống cô như đúc!

Cho nên việc cô xuyên qua rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là có ẩn ý gì khác?

Dung Cẩn trong lòng dấy lên một loạt câu hỏi, tâm trạng nặng nề đi ra khỏi phòng.

Kiến trúc của những biệt thự to lớn xa hoa đều có kết cấu tương tự nhau, Dung Cẩn ở thế giới cũ cũng là thiên kim tiểu thư của gia tộc đứng đầu vậy nên cô không bị mất phương hướng trong biệt thự giống như mê cung này.

Đi thẳng ra khỏi biệt thự hoa lệ, Dung Cẩn đi đến trang viên xanh mướt tản bộ, trong quá trình tìm nam chính cũng nhân tiện làm quen với hoạt cảnh.

Khi cô đi đến bên cạnh một vành đai xanh, đột nhiên chú ý đến một thân ảnh cao lớn.

Người trước mắt lông mày tinh xảo, sống mũi rất rộng, đôi mắt đen trắng hàm chứa sự trong sáng và nhanh nhẹn độc nhất của thiếu niên, nhưng cũng ẩn chứa một chút thâm trầm và u sầu không hợp với lứa tuổi của anh, bị lông mi thon dài dày như lông quạ che lấp một nửa càng lộ vẻ thần bí.

Anh đứng dưới ánh mặt trời, làn da trắng giống như sẽ phát sáng, những đường nét trên gương mặt như được bàn tay của Chúa vẽ nên, khuôn hình nào cũng hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được.

Người này cho dù mặc trang phục người hầu, làm việc cắt tỉa lùm cây cũng không ảnh hưởng gì đến khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong xương cốt.

Không cần hỏi Dung Cẩn liếc mắt một cái lập tức biết được, đây chính là nam chính Phó Quân trong tiểu thuyết.

Dung Cẩn thở dài, mắt nhìn của nguyên thân thật sự không tệ.

Một mặt khác cô thầm châm chọc, để cho một mỹ nhân lạnh lùng cấm dục này làm loại công việc như vậy cũng thật thiệt thòi.

Phải rồi, cô nhớ rõ trong tiểu thuyết hình như có miêu tả như vậy.

Rõ ràng nam chính còn đi học, nguyên thân mỗi ngày một kiểu bới móc còn chưa tính, còn giao cho anh rất nhiều công việc đáng ra người lớn phải làm, chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh.

Và cắt tỉa bụi cây, chính là một trong số đó.

Dung Cẩn đang nghĩ có nên tiến lên bảo anh dừng công việc trong tay lại hay không, đột nhiên đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo thấu xương.

Dung Cẩn không bỏ qua hận ý và chán ghét nồng đậm của thiếu niên này khi nhìn thấy cô.

Im lặng một lát, cô cất bước đi lên phía trước.

Không đợi cô mở miệng, thiếu niên trước mắt không khỏi châm chọc nói: "Làm sao đây, chỉ còn một ngày mà Cẩn tiểu thư đã chờ không kịp sao?".

Dung Cẩn không rõ anh nói những lời này có ý gì, nhưng đáy mắt anh chán ghét cùng châm chọc quả thực làm cho cô rất không thoải mái.