Chương 16: Tiểu Bá Tổng Và Bài Toán Nan Giải

Khương Ngọc cạn lời.

Lúc nãy còn vừa cười cợt về cách Cố Trầm Đình làm "bá tổng" thì giờ đây Lục Văn Cảnh cũng đang thực hiện y chang như thế.

Các người làm bá tổng, có phải đều dùng chung cuốn "Cẩm nang trích lời bá tổng" không?

Ngồi trên ghế lái, quản gia Trương rất thức thời, bấm nút nâng tấm ngăn siêu xe lên, chia cách khoang lái và ghế sau.

Khương Ngọc chỉ biết nhìn quản gia Trương với ánh mắt ngao ngán, thật không có chuyện gì để làm sao mà nâng tấm ngăn lên?

Ta và Lục Văn Cảnh chẳng làm gì cả!

Dù rằng... trong không gian này có vẻ khá kí©h thí©ɧ...

Khương Ngọc đang định bảo quản gia Trương hạ tấm ngăn xuống thì đột nhiên bị kéo vào vòng tay của Lục Văn Cảnh, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Khương Ngọc giãy giụa: “Đừng… Đừng có giở trò trong xe!”

Lục Văn Cảnh khàn giọng: “Đừng động đậy, anh không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu.”

Anh đã ở viện nghiên cứu cả ngày, tinh thần và thể chất đều mệt mỏi, nhưng lại không thể kể tỉ mỉ cho Khương Ngọc nghe.

Khương Ngọc cứng đờ người, trong đầu đầy ắp suy nghĩ tiêu cực. Ôm thì cứ ôm đi, dù sao anh ta cũng từng ôm rồi mà!

Nhưng Lục Văn Cảnh chỉ đơn giản ôm cô thật chặt mà không làm gì thêm, cứ thế yên lặng tựa vào nhau.

Một lúc lâu sau, Khương Ngọc mới nghe thấy tiếng thở đều đều trên đỉnh đầu mình.

Lục Văn Cảnh đã ôm cô mà thϊếp đi lúc nào không hay.

...

...

Tối qua Lục Văn Cảnh đi ngủ rất sớm, không làm chuyện gì khác, Khương Ngọc cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon lành.

Cô ngủ đến tận trưa, chậm rãi ngồi dậy và mở điện thoại lên, thấy tin nhắn WeChat của Thẩm Thiên Thiên gửi đến từ sáng sớm.

【 Thẩm Thiên Thiên 】: “Tiểu Ngọc ơi, mình xuất viện rồi! Bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi một thời gian, đợi cơ thể hồi phục tốt mới có thể phẫu thuật.”

【 Thẩm Thiên Thiên 】: “Sáng nay ba mẹ đến đón mình về, anh trai mình còn hứa sẽ dẫn mình đi công viên giải trí.”

【 Thẩm Thiên Thiên 】: “Về đến nhà, Thẩm Niệm Niệm không vui lắm, cô ấy cứ như là muốn đập chết mình nhưng lại không dám.”

【 Thẩm Thiên Thiên 】: “Tối nay Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Tống Thị tổ chức tiệc mừng công, họ hợp tác với Đại học Đế Đô nghiên cứu thành công công nghệ tưới tiêu mới. Giáo sư Trần muốn mình đến diễn thuyết, tại hiện trường còn có rất nhiều chuyên gia nông học, cậu có muốn đi cùng không?”

【 Thẩm Thiên Thiên 】: “Cậu vẫn chưa dậy à? Mặt trời chiếu đến mông rồi, mèo lười nhỏ ~”

Khương Ngọc vẫn còn mơ màng ngáp dài, nằm trên giường lướt hết loạt tin nhắn của Thẩm Thiên Thiên.

Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Tống Thị?

Trong thế giới này, bốn gia tộc lớn nhất tại kinh thành bao gồm: Lục, Cố, Trần, Tống. Trong đó, gia tộc Tống nổi danh với ngành khoa học kỹ thuật, đứng đầu trong lĩnh vực này.

Theo cốt truyện gốc, Thẩm Thiên Thiên từng tham gia dự án nông nghiệp của Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Tống Thị. Cô là đại diện sinh viên Đại học Đế Đô tham gia tiệc mừng công. Sau bữa tiệc, cô gặp mẹ của Cố Trầm Đình và em họ Diệp Kiều.

Cố lão phu nhân coi thường thân phận của Thẩm Thiên Thiên, đưa ra một tấm séc lớn để đuổi cô rời xa Cố Trầm Đình.

Tóm lại, trong buổi tiệc này, Thẩm Thiên Thiên bị làm nhục liên tục, lòng tự trọng bị dẫm nát, trở thành trò cười cho mọi người.

Khương Ngọc lắc đầu thở dài: “Ai…”

Tội nghiệp nữ chính ngược văn, đi đâu cũng bị bắt nạt.

【 Khương Ngọc 】: “Được rồi, tối nay mình đi cùng cậu.”

【 Thẩm Thiên Thiên 】: “Okay ~()”

Sau khi trả lời tin nhắn, Khương Ngọc vừa ngáp vừa bước xuống lầu, chuẩn bị ăn trưa. Trang viên yên tĩnh, đám người hầu làm việc trong im lặng, Lục Tiểu Bạch thì đang ngồi thẳng lưng làm bài tập.

Vừa uống sữa bò, Khương Ngọc vừa nhìn dáng vẻ tập trung làm bài của Lục Tiểu Bạch.

Phải công nhận, dáng vẻ chăm chỉ học tập của đứa trẻ hư này thật đáng yêu.

Cái biểu cảm nghiêm túc đó, tư thế cầm bút linh hoạt đó, eo nhỏ cong cong đó... thật sự là phiên bản thu nhỏ của Lục Văn Cảnh.

Khương Ngọc trước kia đọc không ít tiểu thuyết bá tổng, thể loại này có hai đặc điểm: Thứ nhất, bá tổng rất bá đạo. Thứ hai, con của bá tổng là thiên tài đáng yêu.

Trong tiểu thuyết, mười bá tổng thì chín người đau dạ dày, tám người có mùi thuốc lá, bảy người không chịu nổi người khác ngoài nữ chính, sáu người mắc bệnh sạch sẽ, năm người mất ngủ, bốn người có hôn nhân sắp đặt, ba người tàn tật, hai người có bóng ma tuổi thơ, gặp được nữ chính thì bệnh tình khỏi hết. Trong mười bá tổng, bốn người họ Cố, ba người họ Phó, hai người họ Thẩm, một người họ Lục, bên cạnh còn có một quản gia luôn nói “đã lâu không thấy thiếu gia cười” hay “người đầu tiên mà thiếu gia mang về nhà”.

Còn con của bá tổng, là thiên tài trong số những thiên tài, ba tuổi làm hcker, bốn tuổi học vi phân và tích phân, năm tuổi đã là trùm đứng sau tổ chức hắc ám nào đó.

Nhìn dáng vẻ chăm chỉ của Lục Tiểu Bạch, Khương Ngọc không khỏi nghĩ rằng, con của bá tổng chắc hẳn cũng là một thiên tài nhỏ.

Nghe thấy động tĩnh, Lục Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt vang lên: “Mẹ, mẹ lười quá đi! Cô giáo bảo, dậy sớm chim mới bắt được sâu.”

Khương Ngọc nhéo nhẹ má Lục Tiểu Bạch: “Dậy sớm thì bắt được sâu, nhưng mẹ con là con sâu, dậy sớm sẽ bị chim bắt ăn mất.”

Lục Tiểu Bạch:...

Khương Ngọc đặt ly sữa xuống, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, nếu gặp bài nào khó quá thì có thể hỏi mẹ nhé.”

Cô là một người mẹ tốt, có trách nhiệm dạy dỗ con cái học tập.

Cô còn là một nhà nghiên cứu nông học tài giỏi, tri thức phong phú, nếu thiên tài nhỏ này hỏi về vi phân và tích phân, cô có thể dễ dàng giải đáp.

Lục Tiểu Bạch vội vàng đưa sách bài tập ra, đôi mắt đen láy nhìn mẹ, giọng nói đáng thương: “Mẹ, bài này con không biết làm, khó quá à.”

Khương Ngọc tự tin nhận lấy quyển sách bài tập, sẵn sàng đối đầu với vi phân và tích phân.

Vi phân và tích phân, hàm số bậc cao, quy tắc L"Hospital, tích phân định nghĩa —— cứ tới đi! Khương Ngọc ta không ngán đâu!

Với tinh thần phấn khích, Khương Ngọc cúi đầu nhìn đề bài:

5 + 5 = ( __ )

Khương Ngọc ngẩn người, lật tới lật lui cuốn sách, nghi hoặc hỏi: “Con không đưa nhầm bài tập cho mẹ chứ? Lẽ ra phải là một quyển vi phân và tích phân mới đúng chứ?”

Lục Tiểu Bạch nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: “Vi phân và tích phân là gì vậy mẹ? Ăn được không?”

Khương Ngọc im lặng hai giây.

Hóa ra mình đã nghĩ quá nhiều.

Lục Tiểu Bạch là con của bá tổng, nhưng cậu bé không phải là thiên tài ba tuổi làm hcker, bốn tuổi học vi phân và tích phân, năm tuổi đã trở thành trùm phía sau màn. Cậu bé chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Thấy Khương Ngọc im lặng quá lâu, Lục Tiểu Bạch rụt rè cúi đầu: “Mẹ ơi... mẹ có phải thấy Tiểu Bạch ngốc lắm không... Các bạn trong lớp đều bảo con ngốc, cô giáo cũng chê con chậm hiểu.”

Dáng vẻ tội nghiệp của cậu bé khiến trái tim Khương Ngọc như bị bóp nghẹt. Đôi mắt đen láy của cậu như bị mây đen che phủ, hai hàng lông mày nhỏ xíu rũ xuống, ánh mắt ngân ngấn lệ.

Ôi chao, thật là đáng thương.

Khương Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lục Tiểu Bạch: “Con không ngốc đâu, chiều nay mẹ sẽ ở nhà giúp con làm bài tập.”

Lục Tiểu Bạch mừng rỡ ngẩng đầu lên: “Thật không ạ! Nếu con làm sai, mẹ có mắng con không?”

Khương Ngọc cười dịu dàng: “Mẹ rất kiên nhẫn, rất ít khi giận dữ.”

Thế là, bà mẹ dịu dàng Khương Ngọc bắt đầu dạy con làm bài tập.

Mười phút sau...

Cả căn nhà vang lên tiếng gào thét của Khương Ngọc.

Khương Ngọc tức giận: “5 + 5 mà con làm ra 9 hả? Con đếm lại đi, tay trái có năm ngón tay, tay phải cũng có năm ngón tay, cộng lại thì bằng mấy hả?”