Chương 17: Bí Mật Thiên Tài

Khương Ngọc bất lực: “Con khỉ có 10 quả đào, ăn mất hai quả, vậy còn lại bao nhiêu quả? Đừng bận tâm nó là giống khỉ gì, vấn đề là còn lại bao nhiêu quả đào thôi! Con không thích ăn đào thì có liên quan gì đâu? Mấu chốt là con thích hay không thích ăn đào sao?”

Khương Ngọc giận dữ quát: “Lục Tiểu Bạch, con không được chơi ngón chân nữa, mau làm xong bài tập này! Bài toán này bảo con đếm ngón tay, không phải ngón chân! Con vừa rửa chân chưa? Con vừa sờ chân xong lại đưa tay vào miệng gặm là sao!”

Khương Ngọc đau đầu thốt lên: “Ta xin con đấy, đại ca! Năm đó ta còn đạt điểm tối đa môn toán, vậy mà con của Lục gia chủ lại không biết làm phép cộng trừ trong phạm vi hai mươi! Tổ tiên nhà họ Lục chắc phải nhảy ra khỏi quan tài mất thôi!”

Đám người hầu xung quanh sợ đến nín thở, chỉ dám cúi đầu làm việc, không ai dám nhìn vào gian phòng khách.

Bà mẹ có tính tình hiền lành đến đâu, chỉ cần dạy con học cũng sẽ biến thành “bà chằn”.

Lục Tiểu Bạch nắm chặt bút, sợ hãi nhìn mẹ mình đang như hóa thân thành sư tử hung hãn, nhỏ giọng lầm bầm: “Mẹ, chẳng phải mẹ bảo mẹ rất bình tĩnh sao...”

Khương Ngọc đập bàn cái "rầm": “Bình tĩnh của mẹ là Đấu Chiến Thắng Phật!”

Lục Tiểu Bạch co rúm cổ, không dám ho he tiếng nào.

Khương Ngọc hít một hơi sâu, chỉ tay vào tấm bảng đen phía xa: “Con trai ngoan, con thấy tấm bảng đen kia không?”

Lục Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp: “Dạ, con thấy.”

Khương Ngọc than thở: “Màu đen đó chính là tương lai đen tối của gia tộc Lục Thị.”

Người thừa kế của gia tộc mà ngay cả phép cộng trừ đơn giản cũng không làm được thì nhà họ Lục này coi như xong rồi.

“Sau này mỗi ngày mẹ sẽ cố gắng dành ra một tiếng để dạy con làm bài tập.” Khương Ngọc suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định khó khăn.

Đôi mắt Lục Tiểu Bạch sáng rực, cậu bé nhảy cẫng lên vui mừng: “Thật sao mẹ?”

Khương Ngọc gật đầu: “Thật.”

Cô không thể nhìn gia tộc họ Lục bị cậu bé này phá nát.

Khương Ngọc cố nén bực mình, tiếp tục dạy con làm bài toán. Cho đến khi quản gia Trương bước vào, khẽ nói với Khương Ngọc: “Thưa phu nhân, mẹ của cô đến, tôi đã mời bà ấy vào phòng khách nhỏ.”

Mẹ sao?

Không có chuyện gì thì không tự nhiên đến thăm, mẹ đến đột ngột thế này, chắc chắn là có chuyện rồi.

Khương Ngọc đứng dậy: “Tôi sẽ qua ngay, Tiểu Bạch, con tiếp tục làm bài tập nhé.”

Lục Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, mẹ đi rồi về sớm nha.”

Lục Tiểu Bạch nhìn theo bóng mẹ rời đi, khóe miệng xinh xắn từ từ nhếch lên.

Cậu tiếp tục làm bài tập: 48 + 17 = 65

Không cần suy nghĩ nhiều, cậu bé viết ngay đáp án chính xác. Nhưng nghĩ ngợi một chút, Lục Tiểu Bạch nhanh chóng xóa đi đáp án đúng, viết vào một đáp án hoàn toàn sai lầm.

Lục Tiểu Bạch — ba tuổi là hcker, bốn tuổi học vi phân và tích phân, đến năm tuổi còn định làm đại boss của một tổ chức nào đó.

Nhưng tuyệt đối không thể để mẹ biết cậu là thiên tài, Lục Tiểu Bạch chỉ muốn mẹ mỗi ngày đều ở bên cạnh dạy cậu làm bài tập thôi.

...

...

Bên này, Khương Ngọc đi đến phòng khách nhỏ.

Cô không có ấn tượng sâu sắc về cha mẹ của thân xác này.

Trong nguyên tác, tác giả miêu tả rất ít về gia đình Khương Ngọc. Chỉ biết cha của cô thích rượu như mạng và mê cờ bạc, mẹ thì yếu đuối lại hay ốm đau, trong nhà còn có một em trai và em gái đang đi học.

Phòng khách nhỏ được trang trí thanh lịch và thoải mái.

Từ xa, Khương Ngọc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên gầy gò, làn da hơi ngăm đen, đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể nhận ra nét duyên dáng thời trẻ. Có lẽ khi còn trẻ bà cũng là một mỹ nhân, nhưng tiếc là bị cuộc sống hành hạ, bây giờ trông chẳng khác gì bà lão.

Khương mẫu đang uống trà Phổ Nhĩ mà người hầu mang đến, uống xong, bà cất chén trà vào túi xách mang theo bên mình, rồi nhanh chóng nhét hết đĩa trái cây tươi vào túi.

“Ngọc à, con đến rồi.” Khương mẫu nghe thấy tiếng động ngoài cửa, vội đứng dậy cười nói.

Khương Ngọc ngồi xuống, đánh giá Khương mẫu từ trên xuống dưới, nhận ra trên gương mặt bà có vết bầm.

Khương Ngọc hỏi: “Mẹ đến tìm con có chuyện gì?”

Trước mắt Khương Ngọc bây giờ, không còn là cô gái khô cằn và bướng bỉnh trong trí nhớ của Khương mẫu. Mỗi cử chỉ của cô đều mang phong thái cao sang và quý phái.

Khương mẫu có chút ngại ngùng.

Bà rất ít khi chủ động đến Lục gia tìm Khương Ngọc, nhưng lần này thật sự không còn cách nào khác. Chồng bà lại đem hết tiền trong nhà đi đánh bạc. Con gái lớn vẫn đang đi học, mỗi tháng cần mười vạn đồng sinh hoạt phí; con trai nhỏ thì nghỉ học đua đòi, tiêu mấy chục vạn để tán tỉnh tiểu thư nhà giàu, thu không đủ chi.

Trong nhà thật sự cần tiền.

Khương phụ bắt Khương mẫu đến tìm Khương Ngọc đòi tiền, ban đầu bà còn định từ chối, nhưng lại bị Khương phụ nắm tóc đánh đập, bà đành phải liều mình đến đây.

“Ngọc à... Mẹ bị đau dạ dày tái phát, muốn vào viện điều trị. Con cho mẹ 5 triệu, để mẹ đi chữa bệnh.” Khương mẫu ngượng ngùng không muốn nói thẳng là xin tiền, bèn viện cớ đi khám bệnh.

Khương Ngọc nhướn mày, chữa dạ dày mà cần đến 5 triệu?

Khương Ngọc nói: “Chờ một chút, để con kiểm tra lại lịch sử chuyển khoản.”

Quản gia Trương đi vào, đưa cho Khương Ngọc một bảng kê chi tiết lịch sử chuyển khoản ngân hàng. Đây là lịch sử chuyển tiền mà từ ngày Khương Ngọc gả vào Lục gia, cô gửi cho gia đình mình.

Mỗi tháng cố định chuyển khoản 5 triệu, suốt bốn năm nay, chưa bao giờ ngắt quãng.

Có thể nói, nhà họ Khương bốn người hoàn toàn dựa vào Khương Ngọc để thoát nghèo trở nên giàu có.

Khương Ngọc đặt bảng kê xuống, nhấp một ngụm trà, rồi hỏi Khương mẫu: “Mẹ bị đau dạ dày nghiêm trọng đến vậy sao?”

Khương mẫu gật đầu, nói dối không chớp mắt: “Bác sĩ bảo là phải phẫu thuật, còn cần sử dụng kỹ thuật tiên tiến từ nước ngoài, chi phí rất đắt đỏ.”

Khương Ngọc dựa người vào ghế sofa màu trắng, cô không ngốc, đương nhiên nhìn ra mẹ đang nói dối.

Ngón tay cô khẽ gõ lên mặt ghế sa tanh, Khương Ngọc đột nhiên nói: “Đúng vậy, bệnh dạ dày nếu để lâu thật sự sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.”

Khương mẫu vội vàng gật đầu: “Ngọc à, mẹ dù chỉ nuôi con có bốn năm, nhưng công ơn sinh thành lớn hơn trời, con là đứa mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra, sao con có thể nhìn mẹ bị bệnh mà không giúp được?”

Ngón tay Khương Ngọc khựng lại.

Chỉ nuôi có bốn năm?

Gia đình này chỉ nuôi dưỡng thân xác này trong bốn năm thôi sao?

Khương Ngọc cố ý dùng giọng thất vọng: “Mẹ cũng biết là chỉ có bốn năm thôi sao.”

Khương mẫu cúi đầu, chột dạ đáp: “Ngọc à, con đừng trách mẹ. Năm đó con mới vừa tròn 4 tuổi, cứ hay bắt nạt em gái, bố con đánh con một trận, con liền bỏ nhà đi… Mẹ tìm con suốt mười mấy năm, mãi đến bốn năm trước mới tìm được. Trong nhà vẫn giữ nguyên phòng của con, mọi thứ vẫn y như cũ.”

Khương Ngọc nghe vậy thì trầm ngâm.

Hóa ra, Khương Ngọc bỏ nhà đi từ khi mới 4 tuổi, lang thang bên ngoài suốt mười mấy năm. Mãi đến khi kết hôn với Lục Văn Cảnh, nhà họ Khương mới tìm đến nhận lại, rồi lấy cớ “công ơn sinh dưỡng” để đòi tiền cô.

Không ngờ lại có chi tiết ẩn giấu như vậy.

Khương Ngọc dịu giọng: “Mẹ bị bệnh, con đương nhiên không thể không quan tâm. Quản gia Trương, gọi cho bác sĩ Tống Hoa, bảo sắp xếp phòng VIP ở bệnh viện Đế Đô, để bác sĩ Tống đích thân chữa trị cho mẹ tôi.”

Quản gia Trương cung kính đáp: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Khương mẫu giật mình, vội đứng lên ngăn cản: “Không cần đâu, mẹ tự đi khám bác sĩ được rồi ——”

“Mẹ, bệnh viện Đế Đô là bệnh viện tốt nhất miền Bắc, bác sĩ Tống là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu thế giới.” Khương Ngọc khẽ cười, “Mẹ đã đau dạ dày thì con nhất định phải để mẹ được điều trị tốt nhất. Không chỉ dạ dày, bất cứ bệnh nào khác trên người mẹ, con cũng sẽ chữa cho mẹ khỏi.”