Chương 3: Cô có thể đi tìm anh trai sao? (2)

Trong sân, một đám những đứa trẻ đang đắm mình trong ánh mặt trời mùa hạ, đang vây quanh sân cướp bóng.

Một cô bé gầy gò chậm rãi đi tới, chiếc áo sơ mi bị gió thổi cuộn thành một hình tròn, nhìn cẩn thận, ánh mắt của cô bé quét qua từng người.

Nhưng bởi vì bọn họ chạy quá nhanh, không thấy rõ, do đó cô bé lại đi vào trong sân mấy bước.

Mỗi bước đi của cô bé đều rất khó khăn.

Nhưng lúc này, sau lưng có một bàn tay kéo Bán Hạ lại.

“Mẹ, đau, đau!” Bán Hạ luôn miệng gào lên.

Tần Tú bị dọa sợ đến phát hoảng, cô không biết đứa bé đã lạnh hai giờ đồng hồ tại sao lại sống lại.

Cô còn sợ đứa nhỏ này chẳng qua là hồi quang phản chiếu, chết ở bên ngoài còn có thể gây thêm phiền phức.

Nhưng Bán Hạ giãy giụa rất mạnh, còn nói rất lớn, Tần Tú bế cô lên, hai chân cô bé được duỗi ra.

Đứa trẻ mới năm tuổi, không biết sức lực ở đâu ra, đột nhiên đập đầu vào mũi Tần Tú, mắt cô ta liền nổ đom đóm. Đánh một cái vào mông Bán Hạ, âm thanh đó lại rất lớn.

Cô bé đáng thương vốn đã thoi thóp, lúc này hai mắt trợn lên, nằm gục trong lòng Tần Tú.

Trên sân bóng rổ, một đứa bé trai ôm bóng chạy tới: “Dì, em gái bị sao vậy?”

Một đám bé trai đồng thời dừng lại, quay đầu.

“Cứu mạng, anh, cứu mạng!” Đứa trẻ lại hít một hơi, giùng giằng hét lớn.

“Dì, em gái rốt cuộc bị làm sao?” Lại có đứa bé trai hỏi.

Tần Tú nói: “Con bé bị bệnh, dì phải đưa em về nhà uống thuốc.” Che miệng con gái, cô ta xoay người rời đi.

Nhưng cô ta mới vừa xoay người, thì một đứa bé trai tiến lên, da thịt trắng nõn, vóc người cao gầy, hai vai đeo túi, đứng chặn đối diện Tần Tú.

Tần Tú đi vòng qua đứa trẻ này, trong miệng còn nguyền rủa: “Nha đầu chết tiệt, gây chuyện nữa cẩn thận tao đánh chết mày...”

Đứa bé trai nhíu mày một cái, vốn là muốn tránh đi, nhưng lúc này xa xa lại có một đứa bé nói: “Dì, ngày hôm trước cháu cũng nghe thấy dì đang đánh Bán Hạ, sao mỗi ngày dì đều đánh em ấy?”

Tần Tú gấp gáp, cô gần đây đánh Bán Hạ hơi nhiều, những người xung quanh giống như đều biết, tiếp tục như vậy nữa cô có thể gặp phiền phức, cô đi vòng qua đứa bé trai, nhưng đứa bé trai cũng không tha cho, cô đi về phía trước, đứa bé cũng đi về phía trước.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Đứa bé trai cao hơn Tần Tú một cái đầu đột nhiên đưa tay.

Không lẽ cậu ta muốn cướp đứa bé?

Tần Tú một tay giữ Bán Hạ, một tay đẩy cậu thiếu niên: “Cháu tránh ra.”

“Dì đánh người!” Cậu thiếu niên nói.

Tần Tú cười: “Đây là con gái dì, con bé không nghe lời thì dì dạy dỗ nói, chẳng lẽ khi cháu còn bé không bị đánh sao?”

Đám trẻ ranh này lại xen vào việc của người khác thật là phiền.

Cậu thiếu niên nói: “Em ấy mới vừa rồi bị dọa sợ đến bất tỉnh, không thở nổi sẽ chết, dì chính là gϊếŧ người.”

Lúc này có một cậu thiếu niên khác đến ôm Bán Hạ.