Chương 38: Ha ha (2)

Triệu Hà trầm ngâm một lát, gật đầu: “Vẫn là Pháp Điển suy nghĩ chu toàn.”

Khi Hồ Khiết ra cửa vẫn nhìn lại Cố Pháp Điển một cái, trong lòng thầm nói thằng nhãi này, đánh bậy đánh bạ, trái lại làm đúng ý trong lòng cô ấy rồi.



Hai người phụ nữ rời đi rồi, Triệu Hà lại không thể đi, gọi điện thoại về nhà, cô ấy sẽ ở lại nơi này một đêm.

Không thể vứt bỏ hai đứa bé một mình được.

Trong nhà có khách tới, Cố Pháp Điển đi dọn dẹp giường đệm, Triệu Hà thì đi giúp Bán Hạ tắm rửa.

Tòa nhà cũ không có vòi hoa sen, mùa hè vẫn phải nấu nước nóng tắm, lấy ống da rắn dội toàn thân, lại thoa thêm chút sữa tắ, tắm xong, vừa mát vừa thoải mái, còn tỏa hương khắp người.

Mặc dù lúc ban ngày Triệu Hà đã kiểm tra vết thương trên người Bán Hạ, nhưng cởϊ qυầи ra vẫn không khỏi hít hà một hơi: “Sao trên đùi cháu có vết xanh vết tím thế này?”

Bán Hạ rũ mắt cắn môi: “Tiểu Long thích véo cháu.”

Cô bé sợ đau, lần đầu tiên Tiểu Long véo cô bé, cô bé khóc, còn tưởng rằng nếu bản thân khóc, thì Tiểu Long sẽ không ra tay nữa.

Nhưng ai mà ngờ Tiểu Long trái lại càng hăng hái, luôn thích rượt theo cô vé để véo, lúc mới ban đầu Tần Tú còn quan tâm, sau đó thì dứt khoát mặc kệ luôn, có đôi khi Tiểu Long làm loạn làm phiền cô ta, cô ta còn cố ý nói: “Đi đi, đi véo chị con chơi đi.”

Bán Hạ đau tới chết đi sống lại, nhưng ở trong mắt Tần Tú, đó cũng chỉ là trẻ con chơi đùa với nhau.

Vốn dĩ Bán Hạ vẫn luôn không hiểu được, vì sao mẹ lại bất công như thế, mãi đến sau khi chết đi, nghe được câu nói dù sao cũng chẳng phải là con ruột của Tần Tú, đứa bé mới chợt hiểu ra: Mẹ Tần Tú đối xử tốt với Tiểu Long như vậy, lại luôn mắng cô bé ngu dốt, ăn không ngồi rồi, có lẽ giống như anh Pháp Điển nói vậy, cô bé thật sự là do mẹ ăn trộm về.

Chuyện ác như vậy cũng không phải là ít, ở quê của Bán Hạ, có một số người sẽ lặng lẽ trộm con của người ta về nuôi.

Mặc dù Bán Hạ còn nhỏ, nhưng cũng từng nghe thấy không ít.

Triệu Hà không nhịn được nói: “Con gái dì ở nhà thật sự như tổ tông vậy đó, Pháp Điển cũng có một em gái, tuổi cũng giống như cháu, Lâm Quân yêu thương như là tròng mắt, ba anh trai thay phiên nhau bế, nhưng nhìn lại cháu, thật đúng là cùng người không cùng mệnh.”

Bán Hạ chỉ có thể thấy được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, cũng không biết quá khứ từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô bé từng thấy ngựa gỗ nhỏ của em gái nhà họ Cố, còn thấy được rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp, cô bé cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu bản thân là con gái của mẹ Lâm Quân, thì tốt biết nhường nào?

Đương nhiên, cô bé vẫn còn quá nhỏ, không thể nghĩ được sâu.

Cô bé chỉ biết hôm nay anh trai vì giữ cô bé ở lại, đã phí rất nhiều sức lực, cô bé đã rất rất thỏa mãn rồi.