Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách: Trước Khi Chết Ta Đã Viết Thư Tình Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Mình

Chương 3: Sẽ biến mất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Kiều thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, nằm trên giường mềm nửa giờ, nhưng không thể ngủ được.

Con quạ: “Có phải ngươi quá phấn khích không?”

“Không.” Đường Kiều ngồi dậy, biểu cảm đầy nghiêm túc nói: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”

Con quạ: “Vấn đề gì?”

“Nếu đến tối mai, Đường Thanh Hoan không gϊếŧ ta, hậu quả sẽ ra sao?” Đường Kiều nghiêm túc hỏi.

Con quạ phát ra âm thanh kinh ngạc: “Nàng ta đã tuyên bố muốn thanh lý môn hộ, sao có thể không gϊếŧ ngươi?”

“Điều đó chưa chắc.”

Đường Thanh Hoan bản tính lương thiện, là loại người điển hình ngây thơ, lại có quan hệ huyết thống với Đường Kiều, đến lúc đó đột nhiên mềm lòng cũng không phải không có khả năng.

Con quạ: “Cho dù nàng ta không gϊếŧ thì còn có Sở Dật.”

Sở Dật chính là nam chính, từng là một đại ma đầu tàn nhẫn, từ khi ở bên Đường Thanh Hoan, đã hoàn toàn trở thành trụ cột của chính đạo.

Đường Kiều lắc đầu: “Hắn lại càng không được, hắn sớm đã là trung khuyển của Đường Thanh Hoan rồi.”

Giờ đây con quạ gặp khó khăn ngay câu hỏi. Nó không biết trả lời sao dành đứng yên không nhúc nhích, cho đến khi Đường Kiều nhổ một nhúm lông của nó, nó đau đến mức kêu lên: “Ta biết rồi, ta biết rồi!”

Đường Kiều: “Nói.”

Con quạ rêи ɾỉ nói: “Bất kể họ có gϊếŧ ngươi hay không, cốt truyện của ngươi sẽ kết thúc vào tối mai, nên ngươi phải chết.”

Đường Kiều suy tư: “Chỉ đến tối mai thôi sao?”

“Chỉ đến tối mai thôi.” Con quạ gật đầu: “Ngươi biết câu chuyện về nàng tiên cá nhỏ không? Nếu qua tối mai, ngươi vẫn chưa chết, ngươi sẽ tự động biến mất giống như nàng tiên cá nhỏ.”

Đường Kiều xoa cằm và cũng hiểu ý nó.

Quan trọng không phải là chết như thế nào, mà là chết khi nào... phải không?

Con quạ lại nói: “Vì vậy, bất kể kết quả thế nào, ngươi cũng chỉ còn một ngày nữa thôi. Ngươi nghĩ kỹ xem, có điều gì hối tiếc chưa giải quyết không?”

“Hối tiếc?”

Đường Kiều nghe vậy thì cũng nghiêm túc suy nghĩ.

Đúng là có thật.

Nhưng cũng không thể gọi là hối tiếc, chính xác hơn... nên là không hài lòng.

Con quạ vừa quan sát biểu cảm của Đường Kiều, vừa cẩn thận mở miệng: “Có phải liên quan đến Thẩm Tất Đăng không?”

Vừa nghe đến cái tên này, Đường Kiều lập tức ngẩng đầu, nàng nhìn con quạ một cái.

Ấm áp bình tĩnh, nhưng lại nguy hiểm khó hiểu.

Con quạ lập tức im bặt.

Thẩm Tất Đăng người này đối với Đường Kiều, thật sự rất đặc biệt.

Hắn không phải là nhân vật chính, cũng không phải là nhân vật phụ quan trọng, xuất hiện trong truyện nguyên tác cũng chỉ nhiều hơn người qua đường một chút và càng không liên quan gì đến Đường Kiều - nữ phụ ác độc này.

Nhưng hắn lại trực tiếp ảnh hưởng đến cốt truyện của Đường Kiều. Nếu không có sự chống đối của hắn, ít nhất Đường Kiều có thể sống yên ổn thêm 5 năm.
« Chương TrướcChương Tiếp »