125. Phòng bị

Đến lần sau khi đội ngũ ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc đi ngang qua mảnh rừng đó bị động vật biến dị bao vây, lại không nghĩ rằng bầy sói sẽ xuất hiện, còn giúp họ đuổi đi động vật biến dị, người trong đội ngũ lại cho chúng nó một ít đồ ăn rồi đi. Nhưng không lâu sau họ phát hiện bầy sói đã đi theo mình, còn không biết như thế nào ẩn nấp vào được, chạy vào trong rừng cây không đi.

Ưng Đầu Bạc lại đây giao tiếp cùng chúng nó, chúng cũng không để ý tới, cũng chỉ ở trong cánh rừng này, ngày thường đi ra ngoài săn thú hoặc đến kho hàng ăn vụng, bọn họ ra mặt đuổi vài lần, bầy sói đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy. Chờ bọn họ đi rồi, chúng nó lại sẽ quay trở về, cứ vài lần như vậy họ cũng liền mặc kệ, dù sao chúng nó trừ bỏ thỉnh thoảng trộm đồ ăn ở kho hàng, bình thường cũng căn bản không gây chuyện, chỉ thành thật ở trong rừng.

“Hừ, các ngươi nhưng thật ra thông minh……” Hàn Triều tựa trào tựa phúng hừ nói: “Ta nơi này không dưỡng người rảnh rỗi, đương nhiên nhàn lang cũng là không dưỡng.”

Dẫn đầu Lang Vương giống như nghe không hiểu, thành thật ngồi xổm một bên như cũ, Hàn Triều thấy nó muốn ra vẻ vô lại cũng không để ý nó, chỉ phân phó, nếu đuổi không được chúng nó thì thiêu hủy cánh rừng, làm chúng nó không có chỗ để đi.

Lang Vương bỗng cứng đờ, bị con sói mẹ bên người chồm lên phác gục trên mặt đất, nó bò dậy run run, xám xịt chạy đến bên chân Hàn Triều làm vẻ thần phục. Không có biện pháp, ai bảo nó là sợ bạn đời của nó đâu. Đáng tiếc lần này Hàn Triều lại không để ý tới nó nữa, anh cầm tay Thích Thất muốn đi mà không liếc đến nó một cái, Lang Vương vừa thấy thật nóng nảy, vội vàng bổ nhào vào trước mặt Ưng Đầu Bạc tỏ vẻ sẽ làm việc cho bọn họ, Ưng Đầu Bạc thuật lại ý của Lang Vương, chờ đợi Hàn Triều quyết định.

Hàn Triều đánh giá Lang Vương cùng con sói mẹ đang ở bên cạnh nó, trong đầu hiện lên tập tính của sói tuyết, “Sói tuyết là quần cư, từ mấy gia đình nhỏ mà tạo thành, bạn đời là chung thân cả đời, cấp bậc thật rõ ràng, từ Lang Vương và bạn đời dẫn dắt.” Xem bộ dáng Lang Vương liền biết trong bầy sói, ai có thể làm chúng nó nghe lời.

“Về sau cho chúng nó ở chỗ này giữ nhà đi.” Hàn Triều mang Thích Thất bước đi, nghĩ nghĩ, lại nói: “Mỗi ngày cho chúng nó chút đồ ăn, không cho chúng nó đi trộm đồ vật ở kho hàng, nếu chúng còn dám đi…” Quay đầu quét mắt tới bầy sói: “Lột da chúng ra.” Nếu không phải thấy Thích Thất có hứng thú với con sói con kia, anh đã sớm đuổi chúng đi, dưỡng một đám ăn mà không làm ở chỗ nãy có ích gì.

Bầy sói nức nở lui ra phía sau vài bước, người trước mặt này nhẹ nhàng bâng quơ lại so với những người khác đáng sợ hơn, hơi thở trên người cũng so người khác muốn đáng sợ hơn nhiều, chúng nó nếu muốn tiếp tục ở nơi này, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn nghe lời anh ta nói……

Lần này Thích Thất hôn mê, không chỉ chính cô thăng cấp dị năng, liên quan Hàn Triều cũng bởi vì cảm xúc phập phồng quá lớn, tinh thần lực phóng tán loạn, nhờ họa mà được phúc cũng thăng cấp dị năng, tương đồng với Thích Thất, anh cũng tăng hai cấp, hiện giờ là cấp chín, đủ để ngạo thế cả tinh cầu.

Dị năng càng về sau thăng cấp càng chậm, huống chi hiện giờ dị năng giả thăng cấp hầu như toàn bộ phải nhờ vào tinh hạch, không có đủ tinh hạch, chỉ bằng bản thân thiên phú của con người là khó càng thêm khó, tinh hạch cấp cao và thuốc giải độc thây ma là đồ vật trân quý nhất ở hiện tại.

Hàn Triều trở về, nhân có Lôi gia không rõ nguyên nhân che chở, Triều gia căn bản không phải chịu đả kích từ các thế gia, ngược lại còn phát triển không ngừng. Mà tinh nhuệ Triều gia quay trở lại cũng phi thường cao hứng, nguyên nhân là ngoại trừ có vũ khí đầy đủ, còn có, không biết thiếu chủ lấy từ đâu ra thuốc giải độc thây ma, cái này làm cho an toàn của bọn họ được bảo đảm, đương nhiên vũ khí và thuốc giải độc chỉ có bọn họ những người tinh nhuệ và trung thành mới có, cũng chỉ có nhân tài tại trang viên mới có tư cách có được, đây là tượng trưng cho thân phận, bọn họ đều coi đây là vinh dự.

Triều Hổ ngày hôm sau quay trở về Triều gia, lúc này Hàn Triều và Thích Thất đang ở nhà ăn bữa sáng. Tòa nhà chính bên này có đến mấy chục phòng, ngoại trừ đám người Kim Điêu còn có quản gia Triều Cổ. Bác Cổ hơn 60 tuổi, nhìn ra là người thật nghiêm túc, ông là quản gia nhà cũ Triều gia, trước mạt thế được Hàn Triều đưa đến bên này, vẫn luôn giúp Hàn Triều xử lý mọi chuyện trong trang viên, ngoại trừ ông ra bên này còn có người hầu quét tước dọn dẹp, nhưng tất cả đều ở chỗ dành cho người hầu cách đó một chút, chỉ có ban ngày quét tước mới có thể lại đây.

Ngày thường ăn cơm là Hàn Triều, Thích Thất và đám người Kim Điêu cùng nhau ăn, chỉ có buổi sáng bọn họ đều bận rộn không có nhà, cho nên trên bàn cơm hiện tại chỉ có Hàn Triều và Thích Thất, lúc Triều Hổ được thím Nguyên dẫn đến, Hàn Triều và Thích Thất cũng vừa mới ngồi xuống, Thích Thất thấy Triều Hổ lại đây, đứng dậy tiếp đón mời anh cùng ngồi ăn, nhưng Triều Hổ lắc đầu cự tuyệt, chào hỏi xong thì về phòng khách ngồi chờ, Thích Thất thấy anh xoay người đi, kỳ quái hỏi Hàn Triều: “Hàn tổng, Triều Hổ làm sao vậy? Cảm giác anh ta quái quái, ngày hôm qua không phải anh muốn anh ta dọn đến bên này sao? Sao anh ta không mang theo hành lý?”

Hàn Triều cũng liếc liếc Triều Hổ một cái, mày nhíu nhíu, trên tay lại kẹp lên một cái bánh bao bỏ vào trong chén Thích Thất: “Không biết, ăn nhanh đi, mới vừa rồi không phải kêu đói hay sao.”

Hai người Hàn Triều không làm Triều Hổ chờ quá lâu, lúc hai người cầm tay nhau đi vào phòng khách, Triều Hổ rũ đầu không biết suy nghĩ gì, hai người tới gần làm Triều Hổ đang lâm vào trầm tư bừng tỉnh lại.

Hàn Triều và Thích Thất ngồi vào sô pha, bác Cổ ra hiệu cho thím Tân và người hầu bưng tới mấy dĩa trà bánh, thím Tân và thím Nguyên đều là theo bác Cổ từ nhà cũ lại đây, chồng và con cái của họ đều là tinh nhuệ của Triều gia, tất cả đều trung thành và tận tâm với thiếu chủ Triều gia. Trong nhà chính ngoài bọn họ chỉ có năm sáu người hầu khác, so với trước mạt thế có tới hai ba mươi người, như vậy căn bản là không đủ, nhưng trước mắt ở mạt thế này cũng chỉ có thể như vậy.

“Thiếu…… Thiếu gia, tôi…… tôi hiện tại còn chưa thể dọn đến bên này.” Triều Hổ hự hự một lúc lâu, cuối cùng nói với Hàn Triều.

“Vì sao?” Chặn lại tay Thích Thất đang duỗi tới khay bánh, Hàn Triều vừa hỏi Triều Hổ, vừa ra hiệu cho thím Tân đem sữa tới.

Triều Hổ cúi đầu, trầm mặc một lát, tiếp tục gập ghềnh nói: “Tôi…… Tôi hiện tại…… Cùng Lam…… Lam Tiểu Điệp ở bên nhau.”

Ôm ly sữa thím Tân đưa tới, Thích Thất vẻ mặt bát quái nhìn về phía Triều Hổ, trong sách có nói, Lam Tiểu Điệp vì Triều Hổ mà không gả cho người khác, bất quá nguyên văn chạy vòng vòng thế nào mà hai người này rốt cuộc lại tiến đến cùng nhau?

Triều Hổ thấy Thích Thất cười ái muội nhìn mình chằm chằm, anh kinh hoảng thất thố phất phất tay, trên mặt đỏ ửng, nói chuyện càng lắp bắp: “Không… Không phải như cô nghĩ cái kia đâu, chúng tôi không… không ở bên nhau, chỉ là ở cùng nhau, không phải cái loại này ở chung, mà… Tóm lại, hiện tại tôi chưa thể dọn lại đây được.”

Thái độ của thiếu gia đối với Lam Tiểu Điệp, Triều Hổ biết đến, lần trước Lam Tiểu Điệp hại Thích Thất bị té xuống núi, thiếu gia tuy rằng sau đó không làm gì nhưng không có nghĩa cậu ấy sẽ buông tha các cô, nếu anh mang Lam Tiểu Điệp lại đây, thiếu gia khẳng định sẽ không đồng ý, nhưng Lam Tiểu Điệp hiện tại rất thảm, anh không đành lòng để cô ấy một người ở bên ngoài, đành phải đến đây đề ra với thiếu gia, mình tạm thời sẽ không dọn đến.

“Triều Hổ, anh biết anh làm như vậy hậu quả là như thế nào không?” Hàn Triều hạ mắt, trầm giọng nói.

Triều Hổ hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hàn Triều, anh biết, anh làm như vậy là đem mọi nỗ lực phía trước đánh đổ toàn bộ, rốt cuộc anh đừng nghĩ bước trở lại vào Triều gia, nhưng mà…

“Thiếu gia, thực xin lỗi……”

Hàn Triều nhìn Triều Hổ một cái thật sâu, cuối cùng nén tiếng thở dài, thân thể dựa vào sô pha, không kiên nhẫn xua tay: “Tùy anh như thế nào cũng được, đi đi, đừng ở đây chướng mắt…”

Triều Hổ đứng dậy, lưu luyến mỗi bước đi, bác Cổ chờ đến khi Triều Hổ đi mất dạng mới cúi đầu hướng Hàn Triều cầu tình: “Tiểu chủ tử, thiếu gia Triều Hổ nhất thời hồ đồ, cậu ấy đối với tiểu chủ tử luôn trung thành và tận tâm…” Ông cũng coi như nhìn Triều Hổ lớn lên, Triều Hổ nỗ lực vì Triều gia như thế nào ông đều thấy được, cho nên nếu vì chuyện này mà phủ định mọi thứ, đối với tiểu chủ tử cũng vậy, đối với thiếu gia Triều Hổ cũng vậy, thật quá mức đáng tiếc.

Hàn Triều không tiếp lời bác Cổ, chỉ quay đầu hỏi Thích Thất: “Em không cầu tình dùm Triều Hổ hay sao?”

“À không, Triều Hổ khi nào muốn lại đây thì lại, anh cũng sẽ không phải không cần đến anh ấy.” Thích Thất đoan chính ngồi đó lắc đầu, liếc Hàn Triều một cái. Vừa rồi Hàn Triều thở dài, cô đều nghe được, vẻ mặt này cô rất thường thấy, giống như anh lộ ra biểu tình như vậy có nghĩ là anh ấy chịu thỏa hiệp.

Hàn Triều cười khẽ, nói với bác Cổ: “Bác Cổ, bác nghe được rồi, tôi sẽ không để Triều Hổ đi, bác cứ yên tâm.”

“Ha hả…… Tiểu chủ tử, là lão già tôi hồ đồ……” Bác Cổ lộ ra ý hiểu rõ, cười cười, tiểu chủ tử từ khi ở cùng với phu nhân rốt cuộc cũng trở thành có nhân khí, không giống lúc trước lãnh tâm lãnh phổi, chủ tử mà biết được không biết sẽ vui vẻ biết bao nhiêu.

“Đúng rồi, bác Cổ, gọi Ưng Đầu Bạc tra tình hình gần đây của Lam Tiểu Điệp, tại sao cô ta lại ở cùng với Triều Hổ.”

“Được, tiểu chủ tử……”

Bác Cổ đi rồi, phòng khách chỉ còn lại Thích Thất và Hàn Triều hai người, thân thể căng chặt thả lỏng một chút. Cô đối với chỗ này, địa phương đột nhiên đi vào còn chưa thích ứng được, lúc trước chỉ ở trong phòng còn tốt, sau này ra ngoài, đối với bác Cổ thật nề nếp cùng thím Nguyên, thím Tân xa lạ, làm cô bắt đầu thật chú ý tới hành vi cử chỉ của mình, bất quá có nhiều thời điểm cô sẽ quên, tựa như lúc nãy cô duỗi tay lấy điểm tâm…

Hàn Triều chú ý tới động tác của Thích Thất, mày hơi hơi nhăn lại, hưng phấn ban đầu qua đi, Thích Thất lại biến thành bộ dáng tràn ngập phòng bị đối với thế giới này, có lẽ cô chính mình không tự ý thức được rằng mình đối với chỗ này là tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn còn tốt ở chỗ cô ấy đối với anh vẫn đầy ỷ lại và tín nhiệm, bằng không cũng không thả lỏng trước mặt anh. Những thứ còn lại, thôi cứ để từ từ sẽ tới, về sau nơi này sẽ là nhà của họ, cô phải từ từ thích ứng, có Thích Thất ở nhà, nghe lên thật đẹp và hạnh phúc.

Nghĩ đến trà bánh, Thích Thất lại duỗi tay hướng tới điểm tâm trên bàn, kết quả bị Hàn Triều ngồi một bên chặn lại, Thích Thất ủy khuất ngẩng đầu nhìn Hàn Triều: “Không ai nhìn tới, em ăn một miếng thôi.” Bánh trên bàn không biết ai làm, thật tiểu xảo lại rất đẹp, cô trước giờ chưa thấy được loại điểm tâm này.