Chương 3: Cô Dám Liều Lĩnh Thế À?

Khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của Giang Hàn Yên được tô điểm bởi vài giọt máu đỏ, cô cười một cách kiêu ngạo, khiến mọi người rùng mình, đồng loạt lùi bước về phía sau.

Giang Thiên Bảo dừng lại, ngây người nhìn xác chết của Hắc Hổ trên mặt đất, bụng bị cuốc chẻ ra, ruột gan tràn ra ngoài, cùng với tim và phổi, máu me be bét như hiện trường một vụ án mạng, khiến hắn ta cảm thấy buồn nôn, bữa trưa vừa ăn như muốn trào ngược lên.

"Mày biết cách gϊếŧ người không? Tao dạy cho mày đây, nhìn kỹ vào!"

Giang Hàn Yên mỉm cười nhẹ nhàng, lại giơ cuốc lên, chém xuống đầu con chó dữ Hắc Hổ đã chết, con chó này đã gây hại trong làng, cắn nhiều người, cô làm việc này là thay trời hành đạo.

Đầu hơi cứng, phải chém mấy lần, cuối cùng chất não trắng nõn cũng bắn ra, Giang Hàn Yên cười hài lòng, vẫy gọi Giang Thiên Bảo đã sững sờ kia lại, với giọng điệu hòa nhã: "Đến đây xem này!"

"Ọe!"

Giang Thiên Bảo không chịu nổi nữa, nôn ọe ra.

Giang Hàn Yên khinh bỉ nhếch mép, một thứ yếu đuối vô dụng, nguyên chủ còn vô dụng hơn, thế mà để thằng yếu đuối này từ nhỏ bắt nạt, thật là một kẻ hèn nhát.

"Thiên Bảo ơi, anh trai ơi mau ra đây, Thiên Bảo bị Chiêu Đệ bắt nạt chết mất!"

Từ Đông Hoa kêu lên bi thảm, giận dữ liếc Giang Hàn Yên vài cái, vội vã vỗ lưng Giang Thiên Bảo, tay chân luống cuống.

Thực ra, Giang Thiên Bảo là con ruột của Từ Đông Hoa, nhưng cha của Giang Hàn Yên chỉ có một cô con gái, nên đã nhận Giang Thiên Bảo làm con nuôi, cưng chiều không thể tả.

Cha của Giang Hàn Yên, đang chơi bài trong nhà, ra ngoài, to con và hung tợn như Giang Thiên Bảo, thấy mặt Giang Thiên Bảo tái nhợt, nước mũi và nước mắt lem nhem, lập tức mặt đen lại.

"Cha, Giang Hàn Yên gϊếŧ chết Hắc Hổ của con!" Giang Thiên Bảo nức nở kể lể.

Cha Giang thấy thi thể thảm không nỡ nhìn của Hắc Hổ, khuôn mặt trầm xuống, không nói lời gì vung cái tát hướng Giang Hàn Yên.



Giang Thiên Bảo đắc ý nở nụ cười, cái loại tiện nhân Giang Hàn Yên này nhất định sẽ bị cha đánh chết.

Nhưng nụ cười của hắn ta rất nhanh biến mất, ánh mắt không dám tin, Giang Hàn Yên lại dám cầm cuốc đánh cha mình?

Cô dám liều lĩnh thế à?

Giang Hàn Yên giơ cuốc lên, chỉ vào đầu của cha Giang, lạnh lùng nói: “Ông dám đυ.ng vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ chém nát đầu ông!”

“Cái đồ tiện nhân này, tao là cha mày đấy!”

Cha Giang không thể tin được, cái đứa con gái từ nhỏ vốn ngoan ngoãn bây giờ dám nổi loạn!

“Bây giờ, tôi là người của Lục Trần, đánh chó phải ngó mặt chủ, các người dám bắt nạt tôi, không sợ Lục Trần sẽ đến tìm các người tính sổ à?” Giang Hàn Yên bây giờ hoa mắt chóng mặt, tay chân rất yếu, đành phải mang ra cái danh chồng tiện nghi ra, cái loại người trong truyền thuyết du côn vào tù hai lần.

Quả nhiên, cha Giang do dự, cái tay giơ lên cũng bỏ xuống, ông ta xác thực khá kiêng dè Lục Trần, cái thằng hung ác đó từng gϊếŧ người không chớp mắt, ông ta chỉ dám gϊếŧ lợn, đυ.ng chạm không nổi.

“Bây giờ cánh của mày cứng cáp rồi, cút đi, sau này đừng trở về nữa!”

Đây là lần đầu tiên cha Giang ngạc nhiên nhìn con gái của mình, đồng thời trước mặt người thân thích như vậy, ông ta không bình tĩnh được, giận dữ chửi bới.

“Hàn Yên, nhanh dập đầu nhận sai với cha con đi!” Mẹ Giang gấp đến độ lo lắng, trong lòng thì oán giận con gái không hiểu chuyện, mới đầu năm đã chọc chồng tức giận.

Không phải chỉ là chó đuổi vài cái thôi sao, lại không có cắn, tức giận như vậy làm gì, huống chi Đậu Đậu chỉ là con nuôi, còn là một kẻ ngốc, Thiên Bảo mới là quan trọng?

Cha Giang hừ lạnh một tiếng, đứng nghiêm, chờ con gái dập đầu, ông ta còn đang suy nghĩ nhất phải bắt nó dập đầu bao nhiêu cái thì mình mới miễn cưỡng tha cho đứa con gái ngỗ nghịch này, dù sao đứa con gái này cũng rất xinh đẹp, Điêu Đức Khải rất thích, đến lúc đó có thể bán được nhiều tiền sính lễ hơn.