Chương 42: Học bổ túc

Làm việc ở nhà họ Hứa đều là công việc nhẹ nhàng mà lương lại cao, chỉ cần không phạm sai lỗi lầm gì chủ nhà sẽ thưởng cho bọn họ thêm tiền lương rất thoải mái, nơi này là khu người giàu nhìn đâu cũng thấy là lợi ích, bọn họ đâu thể bỏ đi được.”

Cô chủ không dễ hầu hạ, bọn họ chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. Nếu thực sự không chịu được thì bọn họ đã không nhẫn nhịn tới tận bây giờ, sớm đã bỏ làm từ lâu.

“Các cô muốn ở lại? Tôi không đồng ý.”

Hứa Nguyện lên tiếng trước sự khẩn chương của hai người, gương mặt thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn nhìn vào dễ gây thiện cảm nhưng lời nói lại rất cứng rắn: “Gia Hòa, em muốn giữ bọn họ ở lại không?”

“Đương nhiên là không ạ.”

Tống Gia Hòa nhẹ nhàng đưa ra phán quyết cuối cùng cho bọn họ, đưa tay về phía Hứa Nguyện: “Cô chủ mời đi ăn trước, đợi em xử lý xong chuyện ở đây xong sẽ qua ngay.”

Hứa Nguyện nhìn xuống tin nhắn mới nhận được trên điện thoại, do dự một lúc, nhấc chân đi ra cửa: “ Không có việc gì đâu, hôm nay tôi sẽ đi ra ngoài không ở nhà ăn cơm.”

“Bây giờ luôn ạ? Nhưng bà chủ muốn cô mấy ngày này ở nhà không cần ra cửa…”

“Tôi sẽ về sớm một chút.”

_________________________

Trong quán bar chưa mở cửa kinh doanh, anh chàng bartender đẹp trai đang đặt từng cái cốc đã được lau sạch lên trên quầy bar, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn trộm một nam một nữ phía trước.

Người đàn ông râu ria hơi nhú, mặc áo sơ mi làm bằng vải lanh đã bị thấm rượu. Rõ ràng hắn ta đã lăn lộn ở đây cả đêm, hai đôi mắt đỏ hoe, bơ phờ trầm tĩnh mà chống đầu nhìn người con gái bên cạnh.

Cô gái lại trắng trẻo xinh đẹp có phần hơn hẳn người con gái bình thường, hai cánh tay thon dài mảnh khảnh di chuyển nhẹ nhàng, đầu cúi thấp làm lộ rõ lên sườn mặt rõ ràng toát lên vẻ thanh tú kiều diễm.

Mặc dù không thấy được chính diện, nhưng cậu có thể đoán rằng đây chắc chắn là người rất dễ thu hút sự chú ý của các khách lớn khác.

Cô chọc chọc đuôi bút lên môi, ở tại nơi này hiển nhiên mà hết sức chuyên chú ngồi giải đề toán học.

Mà người đàn ông bên cạnh cũng kiên nhẫn ngồi cùng cô, thỉnh thoảng còn nắm tay cô, giúp cô chỉnh sửa: “Nguyện Nguyện thật thông minh, nghĩ ra nhanh như vậy, không phải ngày trước không học những thứ này sao, tự nhiên bây giờ nghỉ hè mà cũng nghiêm túc như thế này, anh có chút không quen.”

Hứa Nguyện mỉm cười nhẹ nhàng: “Hiện tại trong nhà sống chung cùng một người nữa nên hơi có cảm giác lo lắng một chút.”

Nghĩ đến nhà họ Hứa không lâu nữa sẽ phá sản, cô phải lên kế hoạch cho chính mình mai sau, lưu lại con đường cho bản thân. Học tập chắc chắn là điều đầu tiên cô muốn làm, bởi vì nơi này và kiến thức cô đã học không quá giống nhau, nên rất nhiều thứ cô phải học lại từ đầu.