Chương 12: Ngủ ngon không?

Chờ đến người ngoài cửa đi xa, từ trong phòng nhỏ rách mướp mới truyền ra âm thanh của hai vợ chồng.

Tiếng cãi nhau dần trở nên lớn hơn, đánh thức Gia Gia đang ngủ say, trong chốc lát tiếng cãi nhau xen lẫn tiếng khóc của trẻ con càng truyền càng xa.

Camera đã bị hai vợ chồng che khuất, tổ chương trình chỉ có thể nghe được tiếng chỉ trích, cãi nhau của hai vợ chồng và tiếng khóc của trẻ con mà không nhìn được cái gì.

Nhân viên công tác báo cáo chuyện này cho đạo diễn, đạo diễn trầm ngâm một lát mới nói: “Gọi điện thoại cho người đại diện của Chu Thiến đi.”

Nhân viên công tác ok, liền ra cửa gọi điện thoại.

Hắn đi ra ngoài không bao lâu, âm thanh từ máy theo dõi bên này liền ngừng, chỉ có thể nghe được tiếng một mình Chu Thiến: “Uy……”

Kẽo kẹt

Chu Thiến hình như là ra ngoài cửa, âm thanh dần dần đi xa.

Đạo diễn nhíu mày nhìn chằm chằm máy theo dõi một mảnh đen tuyền, nhìn một lúc lâu, mới thong thả mà lắc đầu.

Xem ra lần này là ông nhìn lầm.

Chờ thêm hai ngày nữa, lúc tuyên truyền, để người phụ trách bỏ vị trí center của nhà Chu Thiến đi.

Ý định của đạo diễn không có ai biết, cũng bao gồm Chu Thiến đang gọi điện thoại với người đại diện.

Lúc này, cơn tức giận của Chu Thiến còn chưa tiêu tan hết nên giọng điệu lúc nói chuyện cùng người đại diện cũng không tốt.

Người đại diện nghe cô ta oán giận, cũng không có ngăn lại, chỉ kiên nhẫn mà chờ cô ta nói xong, sau đó mới lên tiếng trấn an.

Từ ngày hôm qua phát sóng trực tiếp đến bây giờ, trong lòng Chu Thiến vẫn luôn nghẹn cục tức.

Cô ta đã chuẩn bị tất cả để cùng Quý Vãn ganh đua cao thấp, nhưng bất luận là phát sóng trực tiếp ngày hôm qua hay là thi đấu hôm nay, cô ta đều liên tiếp bị nhục, việc này làm cho Chu Thiến luôn kiêu ngạo chịu được như thế nào .

Đoàn người Quý Vãn vừa đi, cô ta liền mắng Hứa Vũ Thành và Gia Gia một lượt.

Nói nếu không phải bởi vì hắn và Gia Gia, sao bọn họ phải ở trong cái phòng tồi tàn này.

Trong lòng Hứa Vũ Thành cũng bực, hắn cũng đâu muốn ở trong cái phòng này, thua trò chơi là do bọn họ đều có sai, sao tới miệng Chu Thiến liền biến thành tất cả do mình và con sai rồi? Nói giống như Chu Thiến không có té ngã vậy.

Chu Thiến nghe hắn nói như vậy càng tức.

Nếu không phải người đại diện kịp thời gọi tới, phỏng chừng Chu Thiến còn cãi nhau với Hứa Vũ Thành một lát nữa.

Lúc này được người đại diện ôn nhu trấn an, Chu Thiến mới bình tĩnh.

Người đại diện tên là Từ Lệ, Chu Thiến từ lúc xuất đạo cho đến bây giờ vẫn luôn là Từ Lệ dẫn dắt nên Từ Lệ quá hiểu biết tính tình của Chu Thiến, tranh cường háo thắng lại không chịu thua, cho nên khi số liệu phát sóng trực tiếp ngày hôm qua thua bởi Quý Vãn, cô ta mới sốt ruột, dẫn đến có trận phân cao thấp hôm nay.

Nhưng việc này Từ Lệ cũng không muốn thấy, bà ta nói với Chu Thiến ít nhất ở mặt ngoài, Chu Thiến phải cùng Quý Vãn duy trì hòa thuận.

Lời nói thấm thía của Từ Lệ phân tích lợi và hại của việc này cho Chu Thiến, Chu Thiến rốt cuộc nghe lọt được.

“Em đã biết,” Chu Thiến hít sâu một hơi, nỗ lực áp xuống sự không thoải mái trong l*иg ngực, “Ngày mai em sẽ không đối nghịch với cô ta nữa.”

Nếu Chu Thiến đã mở miệng nói những lời này, vậy là nghe lọt được, Từ Lệ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi,” chỉ là bà ta vẫn có chút lo lắng, suy tư một chút mới mở miệng nói, “Em còn nhớ rõ người trước kia liên lạc với chúng ta không?”

Chu Thiến sửng sốt một chút: “Người nào?”

“Người cho chúng ta tin nóng của Quý Vãn.” Từ Lệ nói.

Đôi mắt Chu Thiến tức khắc sáng ngời: “Chị là chuẩn bị ……”

Tính tình Chu Thiến quá táo bạo, không cho cô ta một hy vọng vặn ngã Quý Vãn, cô ta sẽ không kìm nén được mà tự mình động thủ.

Từ Lệ vốn dĩ không muốn nhanh như vậy mà đi tới bước này, nhưng vì ổn định Chu Thiến, bà ta chỉ có thể nói: “Chị sẽ đi liên hệ người đó, thuận tiện xác định tính chân thật của tin nóng, nếu……”

“Chỉ cần xác định là thật sự, liền trực tiếp bạo!” Chu Thiến trầm giọng nói.

Từ lúc Quý Vãn xuất đạo đến bây giờ, đã bắt chước cô ta bao lâu? Chu Thiến đã sớm muốn đem Quý Vãn ấn vào vũng bùn, thật vất vả tìm được cơ hội, cô ta sẽ không bỏ qua.

Từ Lệ không tiếng động mà thở dài, gật đầu: “Yên tâm đi.”

Cắt đứt điện thoại, Chu Thiến tưởng tượng đến Quý Vãn sắp phải xui xẻo, tâm tình cô ta liền rất tốt.

Chỉ là chờ cô ta xoay người nhìn đến căn nhà cũ nát phía sau, khóe miệng mới vừa giơ lên lại hạ xuống.

Nghĩ đến những lời Diệp Thanh Thanh lúc đi, Chu Thiến liền cảm thấy lạnh cả người. Vừa nãy chỉ lo tức giận, trực tiếp quên chuyện này, lúc này đi vào, cô ta liền lạnh giọng nói với Hứa Vũ Thành ở trên giường : “Anh còn thất thần làm gì, còn không nhanh đi tìm đồ vật lấp kín cửa!”

Cơn tức của Chu Thiến đã tan, nhưng không có nghĩa Hứa Vũ Thành cũng vậy.

Nghe được lời nói không khách khí của Chu Thiến như vậy, hắn cười lạnh một tiếng, ôm con gái trong lòng ngực trở mình, chỉ làm bộ không nghe thấy.

Trong phòng lại truyền ra tiếng chửi rủa cố tình đè thấp của Chu Thiến, nhưng Hứa Vũ Thành một câu đều lười nói, tùy ý Chu Thiến diễn kịch một vai.

……

Bên kia, Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh cũng tham quan xong phòng ở của các khách quý.

Không hề nghi ngờ, căn phòng số 5, biệt thự nhỏ hai tầng nhận được nhiều lời khen nhất.

Hoắc Thu Thu xem xong biệt thự, nói với Hoắc Minh Kiệt nói: “Con cũng muốn ở biệt thự!”

Hoắc Minh Kiệt bế cô bé lên, an ủi nói: “Con cũng muốn ở biệt thự sao, nhưng chúng ta đã có nhà ấm trồng hoa, Thu Thu không phải thích hoa nhất sao?”

Hoắc Thu Thu nhớ lại vườn hoa hồng ở nhà, lại nhìn biệt thự phía sau, giống như rất khó lựa chọn.

Khương Nhu mới vừa buông hành lý, nghe vậy cười nói: “Thích vậy sau này tới ở đi, dù sao này căn hộ cũng rất lớn.”

Đôi mắt Hoắc Thu Thu lập tức sáng lên, liên tục gật đầu: “Được ạ, được ạ.”

Hoắc Minh Kiệt cùng Thẩm Thi Mạn cũng nở nụ cười.

Bọn họ đương nhiên sẽ không chạy tới ở tự nhiên như vậy, nhưng sau này nếu có thời gian thì dẫn theo Hoắc Thu Thu lại đây làm khách thì có thể.

Tiểu Dương thấy thế, cũng vội nói: “Dì Khương, con thì sao ạ?”

Khương Nhu nhìn Tiểu Dương, lại nhìn về Diệp Thanh Thanh đứng bên cạnh Quý Vãn: “Đương nhiên rồi, Thanh Thanh cũng có thể tùy ý lại đây nha.”

Nói xong, tầm mắt Khương Nhu không lưu dấu vết mà quét mắt qua con trai nhà mình.

Tần Hành không có chú ý tới tầm mắt Khương Nhu, cậu nghe Khương Nhu nói vậy liền trộm liếc nhìn Diệp Thanh Thanh.

Hôm nay nhìn thấy Diệp Thanh Thanh cười với mình quá nhiều lần, Tần Hành rất sợ mình nhìn Diệp Thanh Thanh một cái, cậu ấy lại cười với mình một cái, cho nên chỉ dám nhìn trộm.

Lại không nghĩ bộ dáng cẩn thận này của cậu, ở trong mắt Khương Nhu vàTần Ngọc Minh, chính là thẹn thùng.

Đôi mắt Khương Nhu đều mở to, nếu không phải tất cả mọi người đều ở chỗ này, cô khẳng định sẽ nhịn không được mà cầm di động chụp ảnh!

Tiểu Dương nghe xong có thể lại đây ngủ, cao hứng mà nhảy lên tại chỗ.

Tống Tình liếc mắt nhìn, cậu bé mới thu liễm.

Diệp Thanh Thanh lại không có hưng phấn như Tiểu Dương, cậu nghe Khương Nhu nói liền cong môi cười, lông mi giống bàn chải nhỏ quét trên quét dưới một chút, mới nói: “Được a, nhưng mà Thanh Thanh càng muốn ngủ cùng với mẹ hơn.”

Khương Nhu khóe miệng càng cong lên, duỗi tay xoa đầu tóc mềm mại của Diệp Thanh Thanh.

Đứa nhỏ này thật sự quá ngoan rồi!

Quý Vãn nghe được lời này cũng là vui vẻ ra mặt, cúi người trực tiếp bế lên Diệp Thanh Thanh lên, hôn cậu một cái.

Diệp Thanh Thanh duỗi tay, che lại khuôn mặt mình, mày đẹp nhăn lại: “Mẹ à!”

Quý Vãn cười hai tiếng, dỗ cậu: “Được được được, lần sau muốn hôn con, mẹ sẽ không tiền trảm hậu tấu nữa.”

Diệp Thanh Thanh bĩu môi, lời này Quý Vãn đều nói bao nhiêu lần, cậu tin mới là lạ.

Thấy Diệp Thanh Thanh dùng loại ánh mắt “Con biết mẹ lại dỗ con rồi” nhìn Quý Vãn, mọi người đều nở nụ cười.

Chỉ có tầm mắt Tần Hành dừng ở gương mặt đang bị tay nhỏ bụ bẫm của Diệp Thanh Thanh che lại, làn da của cậu rất trắng, còn có chút mũm mĩm của trẻ con, có lẽ là bởi vì Quý Vãn vừa mới bất thình lình hôn một cái, làm gương mặt trắng nõn của cậu có chút ửng hồng.

Muốn nhéo.

Tần Hành thu hồi tầm mắt.

Mọi người lại nói chuyện phiếm vài câu, sau đó mỗi gia đình về nhà của mình.

Mặt trời đã lặn về Tây, sắc trời hoàn toàn tối sầm lại.

Thời gian cũng không còn sớm, tổ chương trình không có lăn lộn các khách quý nữa, chỉ đưa cho bọn họ cơm tối, đồng thời còn có một thẻ nhiệm vụ, trên thẻ yêu cầu các vị khách quý 6 giờ rưỡi sáng ngày mai tập hợp ở sân nhỏ hôm nay.

Cơm hộp để hơi lâu, không còn nóng nữa, Quý Vãn tìm được lò viba ở trong phòng, hâm nóng lại cơm một chút.

Hôm nay ngồi xe một buổi sáng, rồi quay cả buổi trưa, Quý Vãn đã sớm mệt mỏi.

Ăn xong bữa tối cô cũng không nghỉ ngơi, mà là dẫn Diệp Thanh Thanh đi rửa mặt.

Diệp Thanh Thanh rửa mặt xong, Quý Vãn lại đi tẩy trang, chờ cô rửa mặt xong ra tới, đang chuẩn bị pha sữa cho Diệp Thanh Thanh, liền nhìn thoáng qua trên giường thấy một cục bông nhỏ.

Đến gần mới thấy, Diệp Thanh Thanh vậy mà đã ngủ rồi.

Đứa trẻ giấu tay chân mình ở trong chăn, ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đáng yêu cực kỳ.

Quý Vãn nhìn đến trong lòng ấm áp.

Lo lắng Diệp Thanh Thanh nửa đêm tỉnh ngủ sẽ đói, cô vẫn nấu một ít nước nóng cất vào bình giữ nhiệt, để nửa đêm pha sữa cho Diệp Thanh Thanh.

Làm xong này đó, Quý Vãn cũng nằm xuống.

Chỉ là làm Quý Vãn ngoài ý muốn chính là, suốt một đêm Diệp Thanh Thanh đều không có tỉnh dậy.

Cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, đứa nhỏ trong chăn mới lười biếng mà trở mình.

Cậu còn chưa ngủ tỉnh, dùng tay xoa đôi mắt, khi thấy rõ Quý Vãn trước mặt, cậu mới lộ ra một nụ cười: “Chào buổi sáng, mẹ!”

Quý Vãn thò lại gần muốn hôn cậu.

Chỉ là Diệp Thanh Thanh nhanh tay lẹ mắt hơn, trực tiếp trốn vào trong chăn, còn không quên ồm ồm nói: “Mẹ lại gạt người!”

Quý Vãn vui vẻ trực tiếp cười ra tiếng.

Nhân viên công tác trong phòng đạo diễn nghe tiếng cười, đều từ trạng thái mơ màng sắp ngủ tỉnh lại.

Chỉ là bao nhiêu cái màn hình trước mặt, đều là không hẹn mà cùng một mảnh đen nhánh.

Có nhân viên công tác hàm hồ hỏi một câu: “Nhà ai đang cười vậy?”

“Tiếng cười rõ ràng như vậy đều nghe không ra, chú mày ngủ tới ngốc rồi hả?” Có người trả lòi một câu.

Đầu óc người hỏi chuyện cũng khởi động xong, vui tươi hớn hở mà nói: “Phỉ Phỉ nói không sai, Thanh Thanh thật sự ngoan quá, dậy sớm như vậy mà không khóc.”

Tất cả mọi người gật đầu tán đồng.

Đạo diễn vừa vặn đi vào, nghe vậy liền nói: “Nhớ cắt đoạn này trailer đó.”

Editor chạy nhanh note lại.

Đồng thời không nhịn được ở trong lòng cảm khái, xem ra chương trình mùa này thật sự có một con ngựa ô.

……

Sau khi rửa mặt cho Diệp Thanh Thanh xong, Quý Vãn lại pha cho Diệp Thanh Thanh một bình sữa bột.

Diệp Thanh Thanh đối với việc uống sữa bột cũng không mâu thuẫn gì, chỉ là có chút ghét bỏ núm cao su trên bình sữa.

Chờ Quý Vãn xoay người rời đi, Diệp Thanh Thanh vặn núm cao su ra, ừng ực ừng ực uống xong một bình sữa.

Khi Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh chuẩn bị xong sắp ra cửa, bầu trời bên ngoài đã có vài tia sáng. Mặt trời chưa lên, độ ấm cũng có chút thấp, Quý Vãn mang theo một cái áo khoác, vừa ra khỏi cửa liền mặc lên cho Diệp Thanh Thanh.

Dọc đường đi trừ bỏ nhân viên công tác, cũng chỉ thấy vài thôn dân.

Quý Vãn cho rằng cô và Diệp Thanh Thanh sẽ đến sớm nhất, ai ngờ vừa bước vào sân, đã thấy người một nhà Chu Thiến.

Quý Vãn hơi bất ngờ.

Diệp Thanh Thanh bên cạnh cô lại buông lỏng tay, chạy chậm tiến lên cùng Gia Gia chào hỏi: “Gia Gia, chào buổi sáng! Tối hôm qua chị ngủ ngon không?”

Chu Thiến nghe lời người đại diện nói, không đối nghịch với Quý Vãn nữa.

Cô ta mới vừa ấp ủ cảm xúc ở trong lòng, cười với hai người một cái, lại nghe được những lời này Diệp Thanh Thanh, nụ cười khóe miệng lập tức cứng đờ.