Chương 2: Đuổi ra ngoài

Sắc mặt ba người đồng thời thay đổi.

Khuôn mặt Diệp Chấn Hưng đen lại, ánh mắt liếc qua Mạnh Bội Liên và Kiều Ngưng.

Mạnh Bội Liên có chút hốt hoảng, không biết làm sao nhìn về phía Kiều Ngưng.

Trong lòng Kiều Ngưng cũng có lo lắng một chút, suy nghĩ đầu tiên chính là Diệp Thanh Thanh đã nghe được cuộc nói chuyện của cô ta và dì.

Nhưng cô ta cũng rất nhanh phản ứng lại, không có khả năng, Diệp Thanh Thanh mới bao lớn, dù nó thật sự nghe được đi nữa thì sao nó có thể hiểu bọn họ đang nói cái gì?

Đè cơn hoảng loạn trong lòng xuống, Kiều Ngưng lộ ra biểu cảm khϊếp sợ: “Thanh Thanh, con nói bậy cái gì vậy? Dì nói muốn cùng con chơi trò chơi khi nào? Không phải con đang ngủ sao?”

Nghe Kiều Ngưng nhắc nhở, Mạnh Bội Liên cũng phản ứng lại, nhanh chóng mở miệng: “Đúng vậy, Thanh Thanh, con không phải ngủ rồi sao? Có phải gặp ác mộng hay không?”

Đứa nhỏ hai, ba tuổi, chỉ cần gặp ác mộng, dù có nói chuyện gì thì cũng là mê sảng.

Không thể tin được.

Diệp Chấn Hưng nghe lý do này, cứ cho là còn có chút nghi ngờ, nhưng cũng đã tin vài phần, bảo sao tới mình cậu cũng không sợ, chắc là bị ác mộng dọa sợ rồi.

Ôm đứa nhỏ vào lòng rất thoải mái, giọng nói của Diệp Chấn Hưng cũng mềm lại vài phần: “ Gặp ác mộng gì? Sao phải chơi trò chơi bị bệnh?”

Đúng là người châm ngòi cho cha mẹ nguyên chủ ly hôn, cũng có chút thủ đoạn.

Nếu không phải đã thay đổi người, chuyện này sẽ thật sự sẽ bị coi như trẻ con gặp ác mộng rồi nói mê sảng, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Nghe được Kiều Ngưng và Mạnh Bội Liên nói, Diệp Thanh Thanh hơi méo miệng, đôi mắt đen chứa đầy nước, sợi tóc giữa trán có chút ướt, dính trên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, nhìn như lung lay sắp đổ, thanh âm có chút run rẩy: “Dì, dì nói dối, dì nói chỉ cần bị bệnh, sẽ có thể đổi mẹ……”

Càng nói giọng cậu trở nên càng nhỏ, giống như cậu cũng ý thức được chuyện này không thể nói cho Diệp Chấn Hưng, có chút sợ hãi mà cúi đầu thấp xuống.

Lời nói này giống như là một tiếng sấm nổ tung bên tai ba người trưởng thành, một lúc lâu ba người cũng chưa phục hồi tinh thần.

Trên mặt Kiều Ngưng không chỉ có khϊếp sợ mà còn có chút không tin được.

Thằng nhóc chết tiệt này rốt cuộc đang nói bậy cái gì?

Cái gì là đổi mẹ? Cô nói những lời này khi nào?

Phẫn nộ trong mắt Kiều Ngưng dường như có thể hoá thành thực thể, cô ta hung hăng trừng Diệp Thanh Thanh một cái, cậu liền mếu máo, quay đầu khóc lớn: “Dì hung dữ với Thanh Thanh…… Thanh Thanh không muốn đi với mẹ, dì gạt người……”

Giống như càng nghĩ càng ấm ức, Diệp Thanh Thanh khóc đến mức bả vai đều run rẩy.

“Ta không có nói những lời này!” Kiều Ngưng nghe những lời này quả thực muốn nổi cơn tam bành, cô ta không thể không vì chính mình mà giải thích: “Thanh Thanh, con không được nói dối!”

Mạnh Bội Liên cũng phục hồi tinh thần: “Con…… Thanh Thanh, đứa nhỏ này sao lại nói dối vậy? Ai dạy con nói những lời này?”

Kiều Ngưng nhìn về phía Diệp Chấn Hưng: “Dượng, con không có với Thanh Thanh những lời này, nó nói dối!”

Lúc Diệp Thanh Thanh nói ra câu “Đổi mẹ”, mặt Diệp Chấn Hưng đã đen lại.

Nghe được những câu sau, biểu cảm của ông càng khó coi.

Diệp Thanh Thanh nói dối hay không ông tạm thời không biết, nhưng ông vừa thấy Kiều Ngưng trừng mắt với Diệp Thanh Thanh.

Đứa nhỏ trong l*иg ngực càng khóc đến đáng thương, nước mắt từng giọt rơi ở trên cổ Diệp Chấn Hưng, rơi đến lòng ông đều đau.

Sau khi Diệp Thanh Thanh sinh không lâu, liền được ôm trở về nhà họ Diệp, từ nhỏ đều là Mạnh Bội Liên và Kiều Ngưng chăm sóc. Hai người chăm sóc Diệp Thanh Thanh rất tốt, Diệp Chấn Hưng đương nhiên không tin bọn họ dám làm cái gì với Diệp Thanh Thanh.

Nhưng những câu nói logic, bị bệnh thay đổi mẹ này, nếu không phải hai người lớn nói ra, đứa nhỏ sao có thể biết?

Càng quan trọng là, Diệp Chấn Hưng liếc Mạnh Bội Liên, trầm giọng nói: “Nói dối? Tôi nhớ rõ buổi tối hôm nay bà còn nói với tôi, chưa có nói với Thanh Thanh chuyện mẹ nó muốn dẫn nó đi quay chương trình?”

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Mạnh Bội Liên, làm mặt Mạnh Bội Liên mặt lập tức trắng bệch.

“Tôi, tôi……” Mạnh Bội Liên nhìn về phía Kiều Ngưng xin giúp đỡ.

Đúng vậy, bọn họ chưa có nói với Diệp Thanh Thanh chuyện hôm sau muốn đi quay chương trình, Diệp Thanh Thanh làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ nó thật sự nghe hiểu cuộc nói chuyện ở cửa của bọn họ?

Lúc này, Kiều Ngưng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Cô ta ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ, nhìn Diệp Thanh Thanh đang ở trong lòng ngực Diệp Chấn Hưng.

Diệp Chấn Hưng lại không hề xem hai người, chỉ cúi đầu đem mặt Diệp Thanh Thanh quay lại đây, làm cậu nhìn chính mình, giọng nói có chút nghiêm túc: “ Ông nội chỉ hỏi con một lần, con không thể nói dối biết không?”

Nước mắt của Diệp Thanh Thanh lại như muốn rơi ra, giống bị dọa sợ rồi, cậu sửng sốt một chút, mới gật đầu.

Diệp Chấn Hưng nhìn nước mắt của cậu, mềm lòng, giọng nói cũng bớt nghiêm khắc: “Bà và dì nói với con, chỉ cần bị bệnh là có thể không đi với mẹ khi nào?”

Diệp Thanh Thanh chớp chớp mắt, ánh nước trong mắt lấp lóe, như đang nhớ lại, mới hàm hồ nói: “Vừa mới nói ạ” nói xong, cậu quan sát biểu cảm của Diệp Chấn Hưng, thấy ông không có tức giận, mới hướng tới phía trước, đem tay nhỏ của mình ôm cổ Diệp Chấn Hưng, giọng nói có chút ấm ức, “Thanh Thanh không muốn đi với mẹ, Thanh Thanh muốn bị bệnh……”

Diệp Chấn Hưng còn không kịp phán đoán ý nghĩa lời nói của Diệp Thanh Thanh, đã bị nhiệt độ trên tay Diệp Thanh Thanh làm lạnh run.

Ông lúc này như ý thức được chuyện gì, nhanh chóng sờ tay nhỏ của Diệp Thanh Thanh.

Tay lạnh, trên người cũng lạnh!

Đôi tay mềm mại của đứa nhỏ vậy mà giống như đá vừa lấy ra khỏi tủ lạnh!

Diệp Chấn Hưng nghĩ đến cái gì, đột nhiên ôm Diệp Thanh Thanh tới phòng ngủ.

Kiều Ngưng và Mạnh Bội Liên cũng chưa kịp phản ứng, đã thấy Diệp Chấn Hưng ôm Diệp Thanh Thanh đi rồi, hai người cũng chạy nhanh đi theo.

Phòng của Diệp Thanh Thanh là Diệp Chấn Hưng tự mình chỉ huy người khác bố trí, bởi vì biết trẻ nhỏ sợ lạnh, dễ dàng bị cảm, cho nên sau khi lắp máy sưởi ông lại yêu cầu công nhân lắp thêm hai cái điều hòa, trên mặt đất cũng được trải thảm lông ấm áp.

Mỗi khi đi đến cửa phòng, Diệp Chấn Hưng đều bị nhiệt độ này làm rùng mình một chút, nhưng hôm nay đứng ở cửa, ông không cảm giác được cái gì khác ngoại trừ cơn lạnh đến thấu xương,.

Lại nhìn kỹ, không chỉ máy sưởi trong phòng đã tắt, điều hòa cũng tắt, cửa sổ sát đất đều bị mở ra! Gió lạnh cuốn bức màn tung bay, thổi hướng về phía giường.

Quần áo Diệp Thanh Thanh cũng được xếp chỉnh tề để ở mép giường, bồn tắm trong phòng tắm, cũng đổ đầy nước lạnh!

Diệp Chấn Hưng ôm Diệp Thanh Thanh đi dạo một vòng quanh phòng, làn da lộ ở bên ngoài đều lạnh.

Vậy Diệp Thanh Thanh, ở cái này phòng, chịu gió lạnh bao lâu, lại tắm nước lạnh bao lâu.

Khó trách lúc ở cửa hai người kia nói Diệp Thanh Thanh đá người, việc này còn không phải là muốn mình tức giận không tới xem Diệp Thanh Thanh, thuận lợi giấu giếm chuyện này sao?!

Ban đầu khi nghe Diệp Thanh Thanh nói, Diệp Chấn Hưng chỉ tin một nửa, hiện tại nhìn đến căn phòng này, ông liền hoàn toàn tin lời nói của Diệp Thanh Thanh .

Kiều Ngưng và Mạnh Bội Liên đi theo phía sau ông, nhìn đến cảnh này, trước mắt tối sầm.

“Này…… Đây là ai làm?!” Mạnh Bội Liên cao giọng, “ Sao phòng lại lạnh như vậy, máy sưởi, điều hòa, ai đã tắt?!”

“Chấn Hưng……”

“Bang” Diệp Chấn Hưng gạt bay tay Mạnh Bội Liên, ôm Diệp Thanh Thanh lùi về sau một bước, tránh đi hướng gió, ánh mắt mang theo lạnh lẽo thấu sương nhìn Kiều Ngưng.

Lúc trước ông cảm thấy Kiều Ngưng không cha không mẹ, nhìn đáng thương, hơn nữa cô ta chăm sóc Diệp Thanh Thanh cũng tính là tận tâm, thường ngày ở trong nhà cũng mắt nhắm mắt mở đối với cô ta. Lại không nghĩ việc này trực tiếp đem dã tâm của cô ta nuôi lớn, bắt đầu tính kế làm mẹ kế của Diệp Thanh Thanh, có phải một ngày nào đó cô ta còn muốn làm bà chủ nhà họ Diệp hay không?

Khuôn mặt Kiều Ngưng trắng bệch : “Dượng…… Con không có……”

Mạnh Bội Liên che cái tay bị tát hồng của mình, đôi mắt đỏ lên: “Chấn Hưng, chúng ta chăm sóc Thanh Thanh lâu như vậy, chúng ta sao có thể……”

“Cửa sổ sát đất cao hai mét, nếu không phải người lớn mở ra, vậy thì là đứa nhỏ mở ra sao?!” Diệp Chấn Hưng rốt cuộc không thể kiềm chế cơn tức giận trong l*иg ngực, ban đầu ông còn định nói thêm gì nữa nhưng đứa nhỏ trong l*иg ngực chợt run lên

Diệp Chấn Hưng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ôm Diệp Thanh Thanh chặt hơn, chỉ vào Kiều Ngưng, nói với quản gia vừa mới đi lên: “Đuổi cô ta đi!”

Chân Kiều Ngưng lập tức mềm nhũn, nước mắt rơi xuống : “Dượng, không phải con, con không có làm những việc này, con sao có thể……”

Mạnh Bội Liên cũng đi tới muốn giữ lấy Diệp Chấn Hưng, Diệp Chấn Hưng chỉ trầm giọng nói một câu: “Nếu bà muốn đi cùng với cô ta, tôi cũng không ngăn cản bà.”

Nói xong câu đó, ông ôm Diệp Thanh Thanh đi xuống dưới lầu.

Chân Kiều Ngưng mềm nhũn, trực tiếp tê liệt, ngã xuống đất.

Tại sao lại như vậy!

Vì sao lại biến thành như vầy?

Nước mắt Mạnh Bội Liên cũng rơi xuống như mưa, nghi ngờ nhìn cháu gái mình : “Vừa rồi con là người cuối cùng ra khỏi phòng, chẳng lẽ……”

“Dì!” Thanh âm của Kiều Ngưng chứa đầy uất ức, cô ta nhìn quản gia bên cạnh, rốt cuộc không có nói câu còn lại.

Quản gia nhìn về phía Kiều Ngưng: “Tiểu thư Kiều, mời.”

Kiều Ngưng hung hăng trừng mắt với quản gia.

Mạnh Bội Liên muốn mở miệng, lại nghĩ đến câu cảnh cáo vừa rồi của Diệp Chấn Hưng, bà ta đem lời chuẩn bị nói nuốt trở về, chỉ có thể trơ mắt nhìn quản gia vào 10 giờ tối, đuổi cháu gái của mình ra khỏi nhà họ Diệp.