Chương 4: Biết người biết ta

Quý Vãn từ phòng sách đi ra, cô có chút hoảng hốt, cũng không rõ là vì cô không ngủ cả đêm, hay là bởi vì những lời khó tin khi nãy của Diệp Chấn Hưng. Nếu Diệp Chấn Hưng đã mở miệng nói muốn đầu tư, vậy thì việc này gần như đã chắc chắn trăm phần trăm.

Nhưng điều làm Quý Vãn hiểu không rõ chính là, sao Diệp Chấn Hưng lại đột nhiên muốn đầu tư cho chương trình của cô?

Từ sau khi Quý Vãn kết hôn với Diệp Hoài Thư, Diệp Chấn Hưng đã rất nhiều lần nói muốn Quý Vãn giải nghệ, đi làm ở công ty nhà họ Diệp.

Lần này Quý Vãn kiên trì muốn mang Diệp Thanh Thanh tham gia chương trình, sau khi Diệp Chấn Hưng biết đã tức giận với Diệp Hoài Thư. Hôm nay cô qua đây dẫn Diệp Thanh Thanh đi, cứ tưởng sẽ không thuận lợi.

Ai ngờ thái độ Diệp Chấn Hưng thay đổi 180°, không chỉ đồng ý cho Quý Vãn mang Diệp Thanh Thanh đi, mà còn nói đầu tư cho chương trình của cô.

Quý Vãn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sự thay đổi của Diệp Chấn Hưng có khả năng liên quan đến việc xảy ra tối hôm qua.

Diệp Chấn Hưng không nói rõ với cô chuyện gì đã xảy ra, Quý Vãn phải đi hỏi quản gia Lý.

Quản gia Lý không tiện giải thích rõ qua điện thoại, hiện tại hoàn toàn, đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói hết cho Quý Vãn.

Khi Quý Vãn nghe thấy cả người Diệp Thanh Thanh lạnh băng còn phải tắm nước lạnh, tức giận đền run người.

Ai cho Kiều Ngưng có gan làm chuyện này?!

Thanh Thanh của cô mới bao nhiêu tuổi? Đứa nhỏ như vậy, lúc thời tiết âm mấy độ tắm nước lạnh……

Vành mắt Quý Vãn bỗng chốc đỏ, cô xoay người muốn đi tìm Diệp Thanh Thanh, không nghĩ tới mới vừa xoay người, đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ lấp ló ở trên cầu thang.

Đôi mắt đen lấp lánh nhìn Quý Vãn, cong thành một độ cung xinh đẹp.

“Mẹ!” Diệp Thanh Thanh kêu một tiếng, sau đó lon ton chạy tới chỗ Quý Vãn.

Quý Vãn ngồi xổm xuống, ôm Diệp Thanh Thanh vào trong lòng.

Cô là nghệ sĩ nổi tiếng, khuôn mặt tinh xảo Diệp Thanh Thanh giống với Quý Vãn tới bảy phần, lúc này thấy đôi mắt Quý Vãn đỏ lên, làm Diệp Thanh Thanh cũng có chút không nỡ, nên cậu vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Quý Vãn.

Bị tay nhỏ ấm áp của Diệp Thanh Thanh chạm vào, nước mắt Quý Vãn lập tức rơi xuống.

Lúc này Quý Vãn rốt cuộc rõ ràng vì sao hôm nay Diệp Chấn Hưng đồng ý nhanh như vậy, còn đầu tư cho chương trình, đây còn không phải là bồi thường cho Diệp Thanh Thanh sao?

Nhưng Quý Vãn không để ý sự bồi thường này, cô vội vã lau nước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Thanh Thanh tối hôm qua con có cảm lạnh không?”

Diệp Thanh Thanh lắc đầu nhỏ của mình, giống như là lắc trống bỏi :“Không có ạ, ông nội cho Thanh Thanh uống thuốc rồi.”

Giọng nói thanh thúy của đứa nhỏ lại làm Quý Vãn càng đau lòng.

Diệp Thanh Thanh ở nhà, vẫn luôn là Mạnh Bội Liên chăm sóc, tối hôm qua Kiều Ngưng to gan dám bắt Thanh Thanh tắm nước lạnh, nói Mạnh Bội Liên không tham gia, làm sao Quý Vãn tin được?

Lúc trước Quý Vãn còn do dự, quay chương trình xong, mình mang Diệp Thanh Thanh đi có tốt hay không, nhưng hiện tại cô phi thường kiên định.

Cô cần thiết giữ Diệp Thanh Thanh bên người mình.

Quý Vãn hôn một cái lên mặt Diệp Thanh Thanh, cười nói: “Vậy là tốt rồi, Thanh Thanh giỏi quá!”

Tuy Diệp Thanh Thanh đã chấp nhận thân phận hiện tại của mình, nhưng cậu không hề đoán được Quý Vãn đột nhiên hôn cậu!

Đôi mắt đen nhánh của cậu mở lởn, không tin vươn tay đôi tay đầy thịt, che kín khuôn mặt.

Dáng vẻ này, giống như là gặp chuyện gì cực kỳ ấm ức.

Vốn dĩ Quý Vãn còn đang đau lòng, lúc này thấy biểu cảm của Diệp Thanh Thanh, lập tức không nhịn được, lộ ra một nụ cười: “Biểu cảm này của con là sao đây?”

Cũng không biết có phải cô ảo giác hay không, cô cảm thấy hôm nay Diệp Thanh Thanh đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu, cho nên lúc nãy mới không nhịn được, hôn mặt cậu một cái, hiện tại trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Thanh Thanh còn dấu son môi nhàn nhạt của cô.

Diệp Thanh Thanh duỗi tay xoa khuôn mặt mình, đôi lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Vãn hai giây, giống như là hạ quyết tâm, dùng khuôn mặt trẻ con, nghiêm túc nói: “Mẹ à, về sau mẹ không được tùy tiện hôn con!”, cậu nói chuyện không rõ ràng lắm

Cho nên nói từ“Thanh Thanh” rất giống “Hôn hôn”.

Quý Vãn phản ứng chậm một chút, mới hiểu được ý cậu: “Vì sao vậy?”

Diệp Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Bởi vì Thanh Thanh là con trai, không thể tùy tiện hôn nhau với con gái.”

Quý Vãn không nhịn được cười phá lên.

Ngay cả quản gia đứng ở một bên, cũng nhịn không được cười lên tiếng.

Biểu cảm của Diệp Thanh Thanh còn rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nghe thấy hai người đều cười, có chút bất mãn mà bĩu miệng.

Quý Vãn cười xong, cũng hiểu ý của đứa nhỏ, cô luôn tôn trọng ý tưởng của Diệp Thanh Thanh, kiềm chế lại nụ cười, cũng nghiêm túc gật đầu: “Vậy về sau trước khi mẹ hôn con, mẹ sẽ nói trước cho con một tiếng, được không?”

Diệp Thanh Thanh há to miệng.

Còn có thể như vậy sao?!

Quý Vãn lại không rối rắm chuyện này, ôm cậu về phòng hỏi: “Con có biết hôm nay mẹ đón con đi đâu không?”

Tối hôm qua quá muộn, Diệp Chấn Hưng không có nói quá nhiều với Diệp Thanh Thanh, buổi sáng hôm nay mới nói với cậu một chút.

Diệp Thanh Thanh liền dùng đáp án đứa trẻ ba tuổi có thể hiểu trả lời: “Ông nội nói là đi du lịch, biết thêm bạn mới!”

Quý Vãn đang có chút lo lắng Diệp Thanh Thanh sẽ kháng cự, hiện tại thấy vẻ mặt cậu hưng phấn, cũng yên tâm không ít: “Vậy bây giờ con đi sắp xếp đồ dùng của con, lát nữa đi cùng mẹ nha?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu, ngoan ngoãn đi theo người trông trẻ sắp xếp đồ dùng của mình.

Quý Vãn nhìn cậu rời đi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi quản gia luôn đi theo phía sau : “Mạnh……”

Không đợi Quý Vãn hỏi xong, quản gia Lý đã nói: “Sáng sớm hôm nay, ông chủ đã đưa bà ấy đến tòa nhà Lâm Thủy.”

Nơi đó cũng là tài sản của nhà họ Diệp, nhưng không ở thành phố này.

Quý Vãn nghe đến đó, nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn là tức muốn chết.

Cô nói với quản gia Lý: “Phiền ông nói một tiếng với ba, lát nữa tôi dẫn Thanh Thanh đi liền, không ở lại ăn cơm trưa.”

Quản gia Lý gật đầu, biết trong lòng Quý Vẫn chắc chắc đang tức giận, ông cũng không nói nhiều, xoay người đi tìm Diệp Chấn Hưng.

Diệp Chấn Hưng nghe quản gia Lý nói, đứng ở trước cửa sổ không nhúc nhích rất lâu.

Ông đã làm xong công việc từ lúc nói chuyện Quý Vãn rồi, sở dĩ không đi ra ngoài phòng sách, cũng là vì cảm thấy xấu hổ trong lòng.

Tối hôm qua không đuổi Mạnh Bội Liên đi là vì nghĩ đến Diệp Thanh Thanh còn ở đó, nhưng sáng hôm nay ông ngủ dậy, ông mới phản ứng lại đây, trong chuyện này nếu không phải có Mạnh Bội Liên dung túng, sao Kiều Ngưng có gan làm việc này.

Cho nên trước khi Quý Vãn tới đây, Diệp Chấn Hưng đã nói người dẫn Mạnh Bội Liên đi nơi khác.

Tuy rằng đã bồi thường, nhưng ông vẫn thấy có lỗi với Thanh Thanh và Quý Vãn.

Diệp Chấn Hưng xoa huyệt Thái Dương, tự hỏi có nên gọi điện thoại cho Diệp Hoài Thư hay không, lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Diệp Chấn Hưng: “Vào đi.”

Cửa phòng sách bị người đẩy ra, lại không nhìn thấy ai.

Diệp Chấn Hưng nhìn xuống, mới thấy một cục bông màu trắng.

Diệp Thanh Thanh mặc một cái áo lông vũ màu trắng, cậu vốn dĩ đã trắng, kết hợp với chiếc áo này, lại càng đáng yêu hơn. Thấy Diệp Chấn Hưng, khóe miệng Diệp Thanh Thanh cong lên: “Ông nội!”

Đầu quả tim Diệp Chấn Hưng rung động, lập tức ngồi xổm xuống, ôm cậu vào trong lòng ngực: “Con tới tìm ông sao?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu, mềm mại nói: “Dạ, Thanh Thanh đi du lịch với mẹ, tới chào tạm biệt với ông nội ạ.”

Có lẽ là bởi vì tối hôm qua và buổi sáng hôm nay đã nói chuyện với nhau, Diệp Thanh Thanh cũng không khó chịu với việc tham gia chương trình, và thân thiết với Diệp Chấn Hưng hơn một chút.

Vốn dĩ Diệp Chấn Hưng cũng không có không nỡ, lúc này ôm đứa trẻ vào trong ngực, đột nhiên có chút tiếc nuối khi để đứa nhỏ đi.

Cuối cùng, Diệp Chấn Hưng chỉ là lộ ra một nụ cười, thân thiết xoa mặt Diệp Thanh Thanh: “Được rồi, con chơi vui vẻ nha.”

Diệp Thanh Thanh được Diệp Chấn Hưng thả xuống đất, gật đầu vui vẻ, giống như rất hưng phấn, trực tiếp chạy ra khỏi phòng sách.

Diệp Chấn Hưng nhìn thấy cục bông trắng chạy ra bỗng nhiên lại quay về, thanh thúy nói: “Thanh Thanh sẽ nhớ ông nội, ông nội cũng phải nhớ Thanh Thanh đó nha!”

Nói xong câu đó, Diệp Thanh Thanh lại chạy đi ra ngoài.

Diệp Chấn Hưng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại bật cười ra tiếng.

Quản gia Lý tự mình đưa Diệp Thanh Thanh và Quý Vãn lên xe, nhìn xe đi ra khỏi biệt thự, rồi mới xoay người trở lại.

Biệt thự.

Trong phòng sách, Diệp Chấn Hưng do dự một hồi, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Diệp Hoài Thư.

Đợi một lúc, mới có người nhận điện thoại, âm thanh của người đàn ông trầm thấp, nghe như là mới vừa tỉnh ngủ.

Diệp Chấn Hưng nhíu mày: “Con đang làm cái gì?”

Diệp Hoài Thư ngẩn ra một lát, không biết có phải anh ảo giác hay không, anh lại cảm thấy câu nói vừa rồi của Diệp Chấn Hưng giống như là đang tra khảo anh.

Đem ảo giác vừa rồi vứt ra sau đầu, Diệp Hoài Thư cũng tỉnh một chút: “Con mới làm xong việc ở công ty chi nhánh nước ngoài, vừa đi ngủ.”

Diệp Chấn Hưng đột nhiên nhớ lại, hình như mấy ngày trước Diệp Hoài Thư đã nói với ông chuyện anh phải đi công tác ở nước ngoài.

Ông hơi trầm mặc, lúc này mới nói: “Con làm xong công việc ở công ty chi nhánh rồi thì mau trở về đi, chương trình Thanh Thanh đi tham gia, cha nghe nói chương trình này là vợ chồng dẫn con cái đi du lịch, con để một mình Quý Vãn dẫn thằng bé đi thì giống cái gì?”

Nói xong Diệp Chấn Hưng cũng không cho Diệp Hoài Thư thời gian phản ứng, trực tiếp tắt điện thoại.

Diệp Hoài Thư lúc này cũng đã tỉnh hoàn toàn.

Rạng sáng, chỉ có âm thanh vài chiếc ô tô chạy nhanh qua.

Anh ngồi ở mép giường, đôi lông mày trên khuôn mặt anh tuấn nhíu lại, nhìn kỹ lại thì khuôn mặt của anh cũng rất giống Diệp Thanh Thanh.

Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Chấn Hưng, sắc mặt Diệp Hoài Thư có chút khó coi.

Lúc trước Quý Vãn muốn mang Diệp Thanh Thanh tham gia chương trình, phản ứng của Diệp Chấn Hưng còn lớn hơn so với anh, lúc này mới qua bao lâu, sao bây giờ Diệp Chấn Hưng lại thay đổi ý nghĩ?

Diệp Hoài Thư đứng dậy, đang muốn nhắn tin với quản gia Lý, di động liền vang lên thông báo của WeChat.

Chân dung anh đặt ở trên đầu danh sách, sáng lên một điểm đỏ.

Quý Vãn gửi tới một tin nhắn giọng nói.

Diệp Hoài Thư nhăn mày càng sâu, nghĩ đến mấy ngày trước đây Quý Vãn buột miệng nói ra hai chữ “Ly hôn”, anh căng thẳng nắm chặt điện thoại, răng cũng cắn chặt, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Không cần đoán cũng biết, tin tức này chắc chắn là thúc giục mình và cô gặp nhau.

Gặp nhau làm gì?

Nói chuyện ly hôn?

Diệp Hoài Thư ném điện thoại.

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Trong nước.

Vào lần thứ ba Diệp Thanh Thanh nhìn về phía cô, Quý Vãn rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Thanh Thanh, cha con có lẽ đang bận rồi, không có trả lời tin nhắn…… Chờ lúc cha con trả lời, mẹ sẽ nói cho con được không?”

Trong mắt Diệp Thanh Thanh đều là thất vọng, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Quý Vãn thấy cậu không có ầm ĩ, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lại nhỏ giọng an ủi con trai vài câu, nói cậu chán thì xem phim hoạt hình, xong rồi cô xoay người đi vào phòng bên cạnh tìm người đại diện xác định những gì ngày mai quay.

Sau khi Quý Vãn rời đi, trên mặt Diệp Thanh Thanh không còn chút thất vọng.

Xem ra vấn đề giữa ba mẹ cậu cũng không nhỏ nha.

Diệp Thanh Thanh cầm điện thoại thuần thục mở ra trình duyệt, ở khung tìm kiếm gõ tên của Quý Vãn và Diệp Hoài Thư.

Biết người biết ta mới nắm chắc phần thắng.

Vì tương lai tốt đẹp của mình, Diệp Thanh Thanh cần phải chăm chỉ một chút!